Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vợ của Khương Duệ không có ở đây, đương nhiên cậu ta ngồi bên cạnh Ôn Noãn, đối diện là hai đứa trẻ.

Tiểu Hoắc Tây đã từng gặp cậu ta.

Cô bé vừa rất nho nhã dùng bữa, vừa nhìn chằm chằm chú đẹp trai này... Chú thích mẹ!

Khương Duệ rất thích cô.

Cậu ta lại xoa đầu Sùng Quang nói với Ôn Noãn: "Đứa bé này thật đẹp trai!"

Ôn Noãn nhìn Sùng Quang, cười dịu dàng: "Đúng! Minh nói khá giống anh ấy lúc nhỏ."

Lời này khiến cho mặt nhỏ của Sùng Quang hơi đỏ lên.

Nhưng cậu bé lại có sự thích thú nói không ra lời.

Khương Duệ thu ánh mặt lại, đè thấp giọng nói: "Cố Vân Phàm và Đinh Tranh là chuyện gì? Em tác hợp bọn họ bên nhau rồi sao? Anh thấy Đinh Tranh rắp tâm muốn gả vào nhà họ Cố."

Đinh Tranh tệ thế nào, người già nhìn đều biết.

Đương nhiên Khương Duệ cũng rõ.

Cậu ta đoán tới đoán lui, cảm thấy là do Ôn Noãn làm.

Ôn Noãn cúi đầu dùng bữa, ăn xong một miếng bít tết nhỏ mới nói: "Tôi cũng chỉ sai người tiết lộ thân thế của Cố Vân Phàm trước mặt Đinh Tranh mà thôi."

Khương Duệ cười.

Vậy thì đúng rồi, chắc chắn Cố Vân Phàm đã đắc tội Ôn Noãn.

Khi cậu ta cười, khóe mắt có một vài nếp nhăn không dễ phát hiện, bị Ôn Noãn nhìn thấy.

Cô không khỏi cảm thán thời gian trôi qua nhanh.

"Vợ cậu đâu! Sao không có đi cùng?"

Khương Duệ cười: "Ra nước ngoài giải sầu rồi! Tuần sau mới về."

Ôn Noãn gật đầu, không thích hợp nói quá nhiều.

May mà Khương Duệ chỉ ngồi một lát đã về lại vị trí bên kia, mới ngồi xuống Cố Vân Phàm đã nhìn về phía cậu ta một cái, ánh mắt có chút kỳ lạ.

Bởi vì có trẻ nhỏ, Ôn Noãn lại mang thai.

Cô rời đi khá sớm.

Đi qua mấy phật lớn cô cũng chỉ gật đầu nhẹ.

Khương Duệ lập tức đứng dậy: "Anh tiễn em."

Ôn Noãn: ...

Cô vẫn chấp nhận, ở nhà hàng cao cấp đẩy qua đẩy lại quả thật là rất khó coi.

Đợi người rời đi, Đinh Tranh cầm ly rượu có chút không sảng khoái nói: “Khương Sinh, không ngờ bao năm nay anh của cô vẫn còn nhớ đến Ôn Noãn, cậu ta thật thâm tình.”

Khương Sinh đơn thuần, nói chuyện vô cùng thẳng thắn.

Cô nói: “Đó là vì chị Ôn Noãn xinh đẹp.”

Đinh Tranh khá không vui.

Nhưng cô ta rất nhanh đã điều chỉnh lại cảm xúc, bây giờ cô ta không muốn tức giận với Ôn Noãn, nhiệm vụ quan trọng nhất của cô ta chính là nắm chặt Cố Vân Phàm.

Cô ta nhẹ nhàng sờ mặt cậu ta, quyến rũ như bên cạnh không có ai: "Buổi tối đến chỗ tôi?"

Nhưng Cố Vân Phàm không thích chiêu này của cô ta.

Cậu ta lấy áo khoác đứng dậy: "Không đến nữa! Tôi có hẹn!"

Đinh Tranh tức đến không chịu nổi!

Cố Vân Phàm khoác áo đi ra ngoài, nhìn thấy Khương Duệ và Ôn Noãn đứng ở bên cạnh xe nói chuyện, biểu cảm của Ôn Noãn rất dịu dàng giống như là đôi bạn cũ nhưng lại có chút không giống.

Cố Vân Phàm khá không thoải mái.

Cô đối với Khương Duệ thì vui vẻ, đối với cậu ta chẳng thèm quan tâm!

Cố Vân Phàm từ trong túi áo lấy một điếu thuốc ra, đốt cháy kéo cửa xe Hummer của mình ra.

Bùng một tiếng đóng lại.

Khương Duệ cũng chỉ nói mấy câu.

Bây giờ cậu ta có qua lại nghiệp vụ với Hoắc Minh, chẳng qua chỉ để tránh Ôn Noãn mà thôi, trên thương trường là một cái vòng dù sao hai nhà cũng có qua lại.

Hành động đó của Cố Vân Phàm khiến Khương Duệ bật cười.

Trong đêm đông, cậu ta quay đầu lại nhìn chiếc Hammer rời đi, nhẹ giọng nói: "Khá giống với anh lúc trẻ! Ôn Noãn, đến bây giờ mị lực của em cũng không giảm."

Tay của Ôn Noãn để trong túi áo, cười nhạt: "Đừng đùa nữa Khương Duệ! Chuyện này trở về tôi sẽ nói với Minh."

Khương Duệ gật đầu.

Cậu ta giúp Ôn Noãn mở cửa xe, nhưng tay lại dừng lại.

Cả người cậu ta dừng lại ở đó, rất nhẹ nói: "Năm đó anh dũng cảm theo đuổi em, thật ra đang mang không ít phiền phức cho em, Ôn Noãn xin lỗi nhé!"

Ôn Noãn nghe xong lòng chua xót.

Thích một người có gì sai chứ?

Nhưng mà bây giờ bọn họ đều có gia đình riêng, nếu như vậy cũng không thích hợp để nói, cô chỉ mỉm cười với cậu ta: "Đều là chuyện quá khứ rồi!"

Sau đó, cô lên xe!

Xe hơi màu đen chạy đi, Khương Duệ đứng nguyên tại chỗ rất lâu...

Qua mấy năm nay tất cả mọi người đều cảm thấy cậu ta đã buông bỏ, nhưng mà chỉ có cậu ta biết thật sự thích một người sao nỡ buông xuống chứ, vợ của cậu ta dịu dàng xinh đẹp nhưng tình cảm sao có thể quyết định được bằng vẻ bề ngoài chứ.

Nhưng mà dù cho nói thích cũng không phù hợp nữa.

Cuối cùng bọn họ cũng đi vào mối quan hệ bình thường...

Vì cuộc sống mà nôn nóng kiếm sống.

Sự bồng bột, nông nổi của những năm khi còn trẻ, cuối cùng lại trở thành hồi ức của thiếu niên.

Ôn Noãn ngồi trên xe.

Cô từ kính chiếu hậu có thể nhìn thấy hình bóng của Khương Duệ từ từ trở nên nhỏ.

Trong lòng cô dù sao vẫn đau nhói.

Hoắc Tây dựa vào cô, đôi mắt to vô tội đáng yêu, nôn nóng nói: "Bố đẹp trai với chú Khương Duệ."

Ôn Noãn có chút bật cười.

Cô hôn vào khuôn mặt nhỏ của Hoắc Tây, lại kề sát rất dịu dàng nói: "Mẹ không thích người khác!"

Từ đầu đến cuối người cô thích là Hoắc Minh.

Trẻ nhỏ luôn dễ dỗ, Hoắc Tây vui vẻ.

Cô bé đột nhiên đỏ mặt, nói nhẹ với Trương Sùng Quang: "Cái đó, sau này cậu cũng không được thích người khác."

Trương Sùng Quang thở mạnh cũng không dám.

Bạn nhỏ lớp lá cũng không phải cái gì cũng không hiểu.

Cậu nhóc không lên tiếng, Hoắc Tay đưa ngón tay ra ngoắc với cậu nhóc.

Con dấu này đã quyết định rồi.

Bắt đầu từ bây giờ, Trương Sùng Quang chính là của cô bé rồi!

Ôn Noãn nhìn, tâm trạng thả lỏng hơn rất nhiều, trái lại cô có sửa chữa quá nhiều, chút nữa cô còn phải thương lượng với Hoắc Minh, sau này không thể để cho Hoắc Tây lén bế Sùng Quang đến phòng cô bé ngủ nữa.

Cô đang suy nghĩ, điện thoại vang lên.

Là tin nhắn, người nhắn là Cố Vân Phàm.

Giọng điệu của cậu ta cũng khá không khách sáo [Từng có tình cảm với Khương Duệ? Nhìn không ra đó tổng giám đốc Ôn!]

Ôn Noãn cảm thấy cậu ta nhàm chán.

Cô không sợ đắc tội Cố Vân Phàm, trên tay cô có thứ Cố Vân Phàm muốn... Không sợ anh ta không tuân theo sự điều phối và điều khiển!

Phía bên đó, Cố Vân Phàm ngồi trong xe.

Đợi một lúc lâu, Ôn Noãn cũng không trả lời tin nhắn, cậu ta không cam tâm gọi đến.

Hay lắm, cô đã cho cậu ta vào danh sách đen!

Dù sao Cố Vân Phàm có chút kỹ năng, cậu ta gọi điện thoại đến biệt thự của Ôn Noãn, là giúp việc nghe.

Vừa hay Hoắc Minh trở về.

Người giúp việc cầm điện thoại, khá khó xử nói: "Ông chủ, là ngài Cố tìm bà chủ."

Ngài Cố...

Hoắc Minh từ từ kéo nút của áo ra, đi ra nhận điện thoại, Cố Vân Phàm ở bên kia không ngờ anh ở nhà, nhất thời không biết nói gì, Hoắc Minh dứt khoát nói thay cậu ta: "Cố Vân Phàm, Ôn Noãn là vợ tôi!"

Cố Vân Phàm im lặng giây lát, cậu ta nói: "Nhưng tôi thích cô ấy."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK