Ông rất biết hòn mòi.
Mòi lưỡi hai người quấn lấy nhau, ông ân cần òm cò vào lòng, đế cả người cõ tựa vào ngực ông.
Dù Hoắc Minh Châu đã từng yêu đương,
Cò vần không thể cưỡng lại sự cám dỗ ngay lúc này.
Lúc Lục Khiêm buông cò ra, hai chân cò mềm nhũn, nếu không nhờ ông ôm cò, cò đã sớm ngã xuống đất, cò chỉ có thể ôm lấy vai õng, nhẹ nhàng dựa vào, nhất thời không biết phải làm sao.
Cò vừa hòn cậu của ôn Noãn…
Bên tai vang lên tiếng ong ong.
Lúc thì là âm thanh ồn ào của tiếng nhạc trong hộp đém, lúc lại là tiếng tim Lục Khiêm đang đập.
Lục Khiêm tỉnh rượu hơn một chút.
Trước khi đưa cò đến đây, ông thực sự khá khó xử.
Giờ đây, trong căn phòng khép kín như vặy, cỏ cùng ông hòn mòi đến run người, ngây ngô như loại trái cây chua chua ngọt ngọt.
Nó đẹp, nhưng nó không phù hợp với thế giới của ông.
Lục Khiêm sờ đầu cô, nhẹ nhàng nói: “Minh Châu, tôi đã nói với cháu rồi, tuổi của tôi không thích hợp với những cò gái nhỏ! Cháu thấy đấy, đến đây toàn là mấy cặp tình nhân, nào có được một giây phút thư giãn?”
Giọng nói của óng đột nhiên trở nên khàn khàn: “Đừng thích tòi.”
Vốn là khoảnh khắc dịu dàng nhưng ông lại nói lời từ chối khiến người khác tốn thương.
Hoắc Minh Châu cũng muốn giữ thế diện, nước mắt cò lưng tròng, cặy mạnh nói: “Tòi không thích chú!”
Chí là một nụ hòn thỏi!
Cõ không quan tâm chút nào.
Nghe vậy, Lục Khiêm có vẻ thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng có chút thất vọng, nhưng là người dày dặn kinh nghiệm nên che dấu rất nhanh…
Sau đó, ông nói lời tạm biệt với nhóm bạn học cũ.
Ông Dịch ngạc nhiên nói: “Bây giờcặu đi à? Tòi còn đang đợi cậu chơi mạt chược, ở đây rất náo nhiệt rồi.”
Lục Khiêm dễ dàng từ chối, mang theo Hoắc Minh Châu rời đi.
Khi lẽn xe, cả hai đều cảm thấy khó chịu.
Im lặng hồi lâu, õng châm một điếu thuốc để giải tỏa tâm trạng không tốt.
Minh Châu nhẹ giọng nói: “Để tòi lái xe! Tòi
đưa chú về khách sạn.’
Lục Khiêm rất kinh ngạc.
Không phải ông chưa thân thiết với phụ nữ bao giờ, đặc biệt là phụ nữ có gia thế tốt, điêu kiện tốt, phần lớn họ đều có tính tình nóng nảy, đương nhiên không phải loại phụ nữ đanh đá, la lối khóc lóc om sòm nhưng luôn biết cách lợi dụng hoàn cảnh để yêu cầu một cái gì đó từ người đàn òng.
Hoặc xin lỗi, hoặc cảm xúc.
Minh Châu ngây thơ đơn thuần thế này, đối với ỏng là một báu vật quý giá.
Hai người đối vi trí.
Hoắc Minh Châu im lặng lái đến bãi đậu xe dưới tầng hầm của khách sạn, thư ký Liễu đã chờ ở đó rất lâu, xe vừa dừng lại đã tiến lên mở cửa xe, ngửi thấy mùi rượu liền mỉm cười: “Ngài Lục chắc đã uống nhiều rượu, làm phiền cỏ Minh Châu rồi.”
Rượu mà Lục Khiêm uống có tác dụng chậm.
Vừa rồi ỏng còn không thấy gì, lúc này bước đi đã có phần loạng choạng.
Thư ký Liều nhờ Hoâc Minh Châu giúp đỡ đưa ông lên phòng, luôn miệng nói: “Bị người khác chụp ảnh sẽ không tốt!”
Hoầc Minh Châu đồng ý.
Cô vốn tưởng sau này sẽ không còn liên quan gì nữa, dù sao sau này hai người vần phải làm họ hàng.
Ba người không nói chuyện gì trong thang máy.
Thư ký Liều thấy bầu không khí có vẻ kỳ lạ.
Anh ta thầm nghĩ chắc bữa ăn hôm nay không xảy ra chuyện gì đáu nhỉ?
Đúng lúc anh ta dang suy nghĩthì thang máy dừng lại ở tầng một.
Cố Trường Khanh đứng ở bên ngoài, hắn cũng rất kinh ngạc.
Hắn không nhịn được mỉa mai: “ồ, hóa ra không trả lời điện thoại của tỏi, cũng không nghe lời giải thích của tôi vì đã kiếm được tình yêu mới. Hoắc Minh Châu, òng ta bao nhiêu tuối? Chắc cũng phải 35 tuối rồi đúng không? … Một lão già như vậy có thế thỏa mãn được em sao?”
Hoăc Minh Châu tức giận đến bật khóc.
Cò thực sự rất thích Cố Trường Khanh, chia tay cũng vì hắn nuôi tình nhân bên ngoài.
Hắn có quyên gì mà tra hỏi cò ấy?
Nhưng cò miệng cò chậm chạp, một lúc lâu cũng khòng tìm được lời nào đế phản bác…
Cố Trường Khanh còn muốn nói thêm mấy câu khó nghe.
Lục Khiêm chạm nhẹ hoa vàn trên chiếc bặt lửa cao cấp, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người, ở sau lưng hẳn thản nhiên nói: “Dù tòi bao nhiêu tuối nhưng người phụ nữ nào đi theo tòi cũng sẽ được thỏa mãn! Nhưng Tổng Giám đốc Cố thì chưa chắc, ăn vụng bén ngoài, về nhà chắc đã thành tôm chân mềm rồi?”
Cố Trường Khanh muốn lén cơn.
Lục Khiêm vuốt thẳng áo sơ mi, hừ nhẹ: “Cố Trường Khanh đúng không? Tòi là cậu của Ôn Noãn, Lục Khiêm!”
Cố Trường Khanh sửng sốt.
Lục Khiêm?
Hóa ra cậu của ôn Noãn là Lục Khiêm!
Trong chớp mắt, hắn nghĩ lại việc mình đã lừa gạt tình cảm của ôn Noãn trong bốn năm liền, lợi dụng cỏ đế tửng bước đưa ôn Bá Ngôn vào tù, rồi móc nối với nhà họ Hoầc.
Không ngờ Lục Khiêm ởthành phố c lại là cậu của Ôn Noãn.
Nếu đúng thế thì bốn nám qua hắn đã làm
gì vậy chứ?
Cố Trường Khanh suy sụp…
Lục Khiêm lo lẳng cho Hoắc Minh Châu nén bảo cò theo òng vào phòng.
Vừa vào phòng, Lục Khiêm lập tức nói với thư ký Liễu: “Đi điều tra Cố Thị! Nếu có sơ hở, ngày mai đế tố điều tra đến đó tra xét!”
Thư ký Liễu đã làm việc cùng ông rất lâu, có thế nhìn mặt đoán ý.
Anh ta có thể nhìn ra tâm trạng ngài Lục không tốt, đây tuyệt đối không chỉ tại một người là Cố Trường Khanh, phần nhiều có liên quan đến cò bé này, anh ta cười nói: “Chỉ cần điều tra cẩn thận thì không lo không tìm được gì!”
Lúc này Lục Khiêm mới bình tĩnh lại.
Ông cởi một cúc áo sơ mi, như sực nhớ ra, hờ hững nói: “Cậu tự mình sằp xếp tài xế đưa cỏ ấy về nhà.”
Bây giờthư ký Liễu chắc chắn ông đang
giận dổi.
Anh ta nhận thấy điều gì đó bất thường, cử chỉ và lời nói của ngài Lục đối với Hoắc Minh Châu rất chu đáo.
Minh Châu bị Lục Khiêm băt nạt nhưng ỏng cũng giúp đỡ cò. Cõ không phải là loại con gái lì lợm thích đeo bám người khác, hơn nữa, tình cảm của cò dành cho Lục Khiêm cũng ngây thơ, không rõ ràng.
Cò nghĩ hai người không nên gặp lại…
Nhưng trước khi rời đi, cô vẫn không nhịn được quay đầu lại.
Lục Khiêm cầm áo choàng tắm trén tay, cũng đang nhìn cò, ánh mât có phân thâm trầm.
“Chú Lục.”
Cò ấy nhẹ nhàng lẩm bẩm ba chữ này, đôi mắt hơi hồng, cô biết người đàn ông như õng sẽ không vừa mắt một cò gái trẻ như cò.
Cõ cúi đau rời đi cùng thư ký Liễu.
Lục Thiến buông áo choàng tắm xuống, tử từ ngồi lén sò pha.
Vừa rồi ông hơi không nỡ tử bỏ.
Nhưng rõ ràng ỏng vốn thích những người đẹp có kiến thức, hiếu biết, dù có chút kiêu ngạo nhưng cũng khòng khiến người khác phiền chán, cũng biết nhìn sẳc mặt người khác đế làm việc.
Có lẽ vì đã lâu rồi ông không có phụ nữ…
Đúng lúc ông đang có nhiều suy nghĩ thì điện thoại di động vang lên, là mẹ ỏng đang ở thành phố c xa xôi gọi tới.
Bà cụ Lục lo lắng.
Đã tìm được Ôn Noãn rồi, sao Lục Khiêm vẩn chưa đưa cô về nhà?
Lục Khiêm an ủi bà vài câu, sau đó cười nói: “Ôn Noãn đang đi còng tác ở thành phố H. Sau khi xong việc sẽ đến thành phố c ở cùng
mẹ luôn.”
Bà cụ Lục lại nhắc đến chuyện hòn nhân của con trai.
Lục Khiêm cười lạnh: “Mẹ, hòn nhân là do duyên phận, mẹ muốn con ngầu nhiên cưới một cô gái về nhà sao, để cô ấy mổi ngày trừng mắt với mẹ khiến mẹ không vui?”
Bà cụ Lục hừ lạnh: “Đừng lừa gạt cho qua chuyện! Mẹ còn không hiểu con sao?”
Nói được mấy câu, thư ký Liều đã quay lại, cũng nghe được lời bà cụ Lục nói.
Bà cụ Lục cúp điện thoại: “Đã đưa người về chưa?”
Thư ký Liều gật đau, sau khi cân nhắc một lúc mới nói: “Thật ra nếu ngài thích thì cũng có thể… Khoảng cách tuổi tác không quá lớn, người cũng xinh đẹp, đơn thứân.”
Lục Khiêm hơi ngấn người.
Ông nghĩ về nụ hỏn trong phòng vệ sinh
của câu lạc bộ, cảm giác rất tốt.
Sau một lúc phục hồi tinh thần, ông cười khố: “Không thích hợp! Sau này không tránh được quan hệ thõng gia giữa hai bén. Hơn nữa, cô ấy đơn thuần như vậy, tốt nhất đừng dây vào tòi!”
Nói xong, Lục Khiêm cầm áo choàng tắm đi tâm.
Ngày hòm sau, Hoắc Minh Châu từ từ xuống lầu.
Trong phòng khách vang lén tiếng nói chuyện, hình như bố và anh đang nói gì đó.
Hoẩc Chấn Đòng uống trà, rất ranh mãnh nói: “Nghe nói thằng khốn Cố Trường Khanh lại bị cục thuế nhắm tới, cả đội điều tra sáng sớm đã đến uống trà, nhìn tình hình bên đó, chắc là muốn lột thêm một lớp da của nó!”
Vừa nói vừa ho nhẹ: “Hoắc Minh, là con
làm sao?”
Hoắc Minh trong lòng hiểu rõ chuyện này không phải mình, rất dè dặt nói: “Chăc là do thế lực khác! Chẩc hẩn ta đã đẩc tội ai đó!”
Hoầc Chấn Đòng gặt đau.
Õng cũng đoán được là ai, ngoại trừ người kia, còn ai có năng lực như vậy, lại còn không vừa mẩt Cố Trường Khanh!
Trong lúc nói chuyện, họ không phát hiện trái tim Hoâc Minh Châu đang đập như trống.
Là chú Lục phải không?
Bởi vì Cố Trường Khanh nói những lời khó nghe đó nèn ông ra tay xử lý rồi sao?
Đột nhiên cò rất muốn gặp õng.
Cò còn không ăn sáng mà lái xe đến khách sạn nơi Lục Khiêm đang ở, thực ra cò còn chưa quyết định sẽ nói gì với ỏng khi gặp nhau… Nhưng cô vẫn muốn gặp ông.
Khi lên đến tầng cao nhất của khách sạn, cô bấm chuông.
Một lúc lâu vẩn không có người ra mở cửa.
Người quản lý tình cờ đi ngang qua, nhận ra Minh Châu, biết cò là khách của ngài Lục.
Người quản lý nói với cò: “Ngài Lục đã trả phòng rồi!”
Ông đã đi rồi
Hoẩc Minh Châu sửng sốt.
Người quản lý nhìn thấy vẻ mặt u sầu của cò bé, nhẹ nhàng nói: “Ngài Lục đặt phòng này quanh năm, lần sau ỏng ấy đến cò có thế tới tìm!”
Hoắc Minh Cháu gật đầu.
Cò không biết mình đã rời khách sạn bằng cách nào.
Ngồi lên xe, cỏ cầm điện thoại do dự hồi lâu nhưng vẫn không bấm số… ông bỏ đi không nói một lời, thật sự không coi trọng cò.
Hoắc Minh Châu, cả ngày đi sau mòng một người đàn ông, mày không biết xấu hổ sao?
Cứ như vâv đi…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK