Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Sùng Quang vân về điếu thuốc giữa các khoé tay, anh đi tới đi lui trong phòng bệnh, giống như đang suy nghĩ.

Nửa phút sau, anh dừng lại: “Lâm Tòng, tôi và Thẩm Thanh Liên yêu đương nửa tháng, nhưng lúc chia tay tôi đã nói chuyện rất rõ ràng, cô ta bị gãy chân, nhưng dường như cũng không ai lấy dao ép cậu phải lấy cô ta nhỉ? Sau khi ly hôn cậu cũng có thể không cần quan tâm tới cô ta nữa, tên ngốc nhà cậu lần nào cũng quản chuyện của cô ta, quản tới mức khiến bản thân nhà tan cửa nát, cũng khiến cô ta thành ra dáng vẻ như vậy.”

Anh mắng tiếp: “Hai người đều là đồ ngốc.

Trương Sùng Quang dập tắt điếu thuốc: “Như vậy đi, tôi đưa cậu một khoản tiền, cậu đưa Thẩm Thanh Liên rời khỏi thành phố B, rời đi thật xa! Đừng để tôi nhìn thấy hai người nữa, càng không thể để Hoắc Tây nhìn thấy.

Nói xong, anh lấy một tờ séc từ trong túi ra.

Anh viết lên đó một dãy số, một triệu.

Khoản tiền này đủ để đưa Thẩm Thanh Liên đi, nếu Lâm Tòng muốn làm lại cuộc đời cũng sẽ có chút tiền vốn, nếu anh ta không thể vực dậy, vậy thì không thể trách người khác được.

Lâm Tòng nhận lấy chi phiếu, nhìn vào con số, anh ta lập tức sững sờ.

Trương Sùng Quang chỉnh lại quần áo: “Đừng để Hoắc Tây biết tôi tới đây, cũng đừng liên lạc với cô ấy nữa.

"

Nói xong, anh chuẩn bị rời đi, nhưng Thẩm Thanh Liên vẫn không cam lòng, nhìn thấy tờ chi phiếu kia, cô ta cảm thấy Trương Sùng Quang vẫn còn chút tình cũ với mình, nếu không, sao anh nỡ bỏ ra một triệu chứ.

“Sùng Quang, Sùng Quang, anh yêu tôi có đúng không?”

“Tôi không đi với Lâm Tòng, tôi chỉ muốn ở bên cạnh anh.”

Cô ta giống như phát điên, không xem chồng mình ra gì.

Thế nhưng Lâm Tòng vẫn rất thờ ơ.

Ba năm nương tựa vào nhau này giống như chỉ là ảo giác, nó đã bị phá huỷ khi Trương Sùng Quang xuất hiện.

Thẩm Thanh Liên quỳ trên mặt đất, đau khổ cầu xin.

Lòng dạ Trương Sùng Quang sắt đá tới mức nào, anh dùng một chân đá cô ta ra, Thẩm Thanh Liên nằm sấp trên mặt đất khóc lớn: “Tôi thật sự không biết mình thua cô ta ở chỗ nào, rõ ràng năm đó là anh theo đuổi tôi, rõ ràng anh đã từng yêu tôi.”

“Không hề! Tôi chưa từng yêu cô.

“Tôi chỉ là muốn thử xem, nếu không có Hoắc Tây liệu tôi có sống được hay không.

thừa.

Trương Sùng Quang nói chuyện tuyệt tình, không chút dư

Thời niên thiếu, anh tham lam tự do, cái giá phải trả quá lớn, bây giờ, anh sẽ không để bất cứ ai, bất cứ chuyện gì ảnh hưởng tới cuộc sống của anh và Hoắc Tây nữa.

Lúc rời đi, anh khẽ gật đầu.

Hai vệ sĩ hiểu ý, bọn họ bước lên phía trước, khách sáo nói với Lâm Tòng: “Xin lỗi anh Lâm, chúng tôi bắt buộc phải đưa anh và bà Lâm rời đi trước buổi tối hôm nay.

Đồng thời bọn họ cũng sẽ đi theo, giám sát hai tư tiếng.

Trong lòng Lâm Tòng hiểu rõ.

Anh ta lẩm bẩm: “Trương Sùng Quang, cậu điên rồi!” Nói xong, anh ta cười khổ một tiếng.

Tập đoàn Tây Á.

Trương Sùng Quang đã “đi họp”, Hoắc Tây bèn đưa Miên Miên tới khu vực nghỉ ngơi chơi, thư ký cố ý tìm tới vài món đồ chơi và những đồ ăn vặt các bạn nhỏ thích ăn.

Miên Miên chơi được một lúc lại bắt đầu nhớ tới Tiểu Quang ở trong nhà.

Cô bé không ở nhà, không biết Tiểu Quang có nghe lời hay không.

Nghĩ tới Tiểu Quang, cô bé lại nhớ bố.

Miên Miên ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói: “Mẹ, con nhớ bố nhỏ, lúc nào chúng ta có thể gặp bố.”

Hoắc Tây mỉm cười: “Rất nhanh! Gần đây bố nhỏ của con đang chữa bệnh ở Anh, đợi bệnh của bố con ổn định sẽ có thể quay về, tuy nhiên vào ngày nữa chúng ta có thể qua thăm bố của con.”

Cô kéo cánh tay nhỏ bé của Miên Miên, đặt lên trên bụng mình.

“Ở đây vẫn chưa có bảo bảo, nhân cơ hội này, chúng ta có thể bay tới nước Anh.

Miên Miên nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu bảo bảo không thể ngồi máy bay à?”

Hoắc Tây gật đầu: “Đúng vậy, bảo bảo quá nhỏ sẽ không thể ngồi máy bay.

Miên Miên vẫn rất kiêu ngạo: “Nghe bố nhỏ nói, trước đây, khi Miên Miên còn là một tiểu bảo bảo đã thường xuyên ngồi máy bay, bay ở trên trời! Miên Miên giỏi hơn những bạn nhỏ khác.”

Hoắc Tây xoa đầu Miên Miên, cười dịu dàng.

“Con nói gì thế?”

Cửa phòng làm việc mở ra, Trương Sùng Quang bước vào, Hoắc Tây ngước mắt lên nhìn anh, có hơi ngạc nhiên: “Họp xong rồi à?”

Trương Sùng Quang đi tới, ôm Miên Miên lên.

“Buổi chiều sẽ họp tiếp, trưa nay, anh muốn ăn cơm với Miên Miên của chúng ta.”

Miên Miên ôm cổ anh, cô bé rất vui vẻ, có bạn nhỏ nào lại không muốn cưỡi trên vai bố mình chứ?

Trương Sùng Quang bước lên phía trước, Hoắc Tây cầm áo khoác của anh đứng ở phía sau, cô nhìn Trương Sùng Quang ở trước mặt, hình như anh rất thích nghi với vai trò của một người bố, hoàn toàn không cần phải học, giống như trời sinh đã biết làm bố.

Bên trong thang máy, cô khẽ hỏi.

Trương Sùng Quang khế ừ một tiếng: “Học từ rất lâu rồi! Trước kia đi tìm em trên khắp thế giới nên không có thời gian, nhưng sau này khi quay về thành phố B, anh có tham gia lớp học cho sản phụ sau sinh, những kiến thức sản phụ nên biết, anh đều biết hết”

Cộng thêm lúc nhỏ anh thường chăm sóc em trai em gái, cho nên động tác rất nhanh nhẹn.

Nói xong, anh thấp giọng: “Học lâu như vậy rồi, không tự tay nuôi lớn một đứa trẻ hình như có hơi lãng phí.”

Miên Miên nghe vậy chỉ hiểu sơ sơ.

Nhưng cô bé rất vui vẻ.

Miên Miên nắm tay lại, cỗ vũ cho Trương Sùng Quang: “Bố cố lên!”

Trương Sùng Quang vui vẻ bật cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK