Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một lúc sau, anh ấy chạm vào vòng eo thon gọn của cô ấy qua lớp áo lụa mỏng.

An Nhiên đã sinh con nhưng vòng eo lại gầy và còn săn chắc hơn trước.

Cô ấy cũng không cần phải luyện tập gì, điều đó thật là tuyệt vời.

Hoắc Doãn Tư vốn chỉ muốn dạy cho cô ấy một bài học nhỏ, nhưng để người khác chạm vào cô ấy như thế này khiến anh ấy cảm thấy không thoải mái. Anh ấy nhếch khóe miệng lên thì thầm: “Đây là bạn trai mới của em sao?”

“Không phải việc của anh!”

An Nói nói xong muốn rút tay ra.

Giọng nói của Hoắc Doãn Tư trở nên trầm và khàn hơn trước: “Tốt nhất là em đừng cử động!”

An Nhiên đã không còn là một cô bé thờ ơ với mọi thứ nữa, tất nhiên cô ấy cũng có thể hiểu được ý của anh ấy, nhưng cô ấy chỉ lạnh lùng nói: “Hoắc Doãn Tư, anh có hiểu thế nào là tôn trọng người khác không?”

Mắt cô ấy dần đỏ hoe.

Cô ấy vừa đi ăn cơm với ai đó, anh ấy lại làm ra loại chuyện này bằng cách ép buộc cô ấy lên xe ở nơi có rất nhiều người qua lại. Trong lòng anh ấy, cô ấy vẫn chỉ là thú cưng để anh ấy hưởng thụ, chỉ là của riêng anh ấy mà thôi. Cô ấy chỉ có thể để một mình anh ấy hưởng thụ, làm cho một mình anh ấy hạnh phúc.

Anh ấy thực sự không hề yêu cô ấy, nếu yêu cô ấy một cách thật lòng, anh ấy sẽ không hành động vô lễ như vậy.

Hoắc Doãn Tư nhìn chằm chằm vào cô.

An Nhiên không muốn nói chuyện với anh ấy nên quay mặt đi chỗ khác, nhưng lồng ngực của cô ấy lại hơi phập phồng.

Hoắc Doãn Tư biết bây giờ cô ấy đang rất tức giận.

Thái độ của anh ấy cũng dịu đi, anh ấy đưa tay lên chỉnh lại quần áo cho cô ấy, một tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt của cô ấy, nhỏ giọng nói: “Chỉ là anh có chút lo lắng thôi! An Nhiên, anh chỉ muốn biết anh ta là ai?”

An Nhiên cắn anh ấy một cái, đôi môi thanh tú hé mở: “Bạn trai mới!”

Hoắc Doãn Tư tức giận đến mức bật cười thành tiếng.

An Nhiên không muốn tỏ ra bản thân mất bình tĩnh trước mặt anh ấy, nhưng từ lúc gặp lại nhau anh ấy đã chèn ép cô quá mức. Cô ấy chỉ muốn sống một cuộc sống thật tốt, cô ấy có thể chấp nhận anh ấy đến thăm Lâm Hi mỗi tuần một lần. Nhưng Hoắc Doãn Tư lại đến mỗi ngày và cô ấy có thể nhìn thấy anh ấy gần như là mỗi ngày, mỗi lần như thế lại bị ép buộc phải tiếp xúc cơ thể với anh ấy.

An Nhiên hoàn toàn không muốn điều này, cô quyết tâm phải tách khỏi anh ấy bằng mọi cách, không muốn ở trong tình cảnh không rõ ràng như vậy.

Nhưng bản thân Hoắc Doãn Tư, anh ấy hoàn toàn có thể dễ dàng khống chế được cô.

Cô ấy đưa tay định đẩy anh ra, nhưng anh ấy lại ấn cô vào trong xe. Đúng lúc đang chuẩn bị hành hạ cô ấy lần nữa, một chiếc Rolls Phantom màu đen dừng lại bên cạnh bọn họ. Cửa xe mở ra, Hoắc Minh bước xuống xe.

“Doãn Tư, con đang làm gì vậy!”

“Giưuax ban ngày ban mặt, sao lại đối xử với một cô gái như tên côn đồ như vậy!”

Cơ thể của Hoắc Doãn Tư hơi cứng lại.

Lúc này, anh ấy vẫn đang ôm chặt An Nhiên, nếu cứ tiếp tục ôm cô ấy thì sẽ khiến mọi chuyện càng tồi tệ hơn, nhưng nếu buông ra thì cũng sẽ tệ như vậy. Anh ấy cúi đầu nhìn chằm chằm vào An Nhiên để kiểm tra xem cô ấy có vấn đề gì không.

An Nhiên xấu hổ vội vàng đẩy anh ấy ra.

Hoắc Doãn Tư lùi lại hai bước, kỳ lạ là mùi ghen cũng đã tiêu tan đi ít nhiều.

Anh ấy quay người lại và gọi bố mình.

Hoắc Minh mặc dù rất mong nhớ đứa cháu trai nhưng cũng thể hiện vẻ xấu hổ không rõ ràng trên khuôn mặt, ông ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Con cũng đã làm bố rồi, nên cẩn thận hơn một chút! Hai vợ chồng có gì đóng cửa bảo nhau, đừng có gây chuyện ở bên ngoài.”

Ông mắng con trai: “Đừng làm cho nhà họ Hoắc chúng ta phải xấu hổ!”

An Nhiên chỉ đứng im đó mà không nói lời nào.

Cô ấy khẽ mở miệng: “Không…”

Hoắc Doãn Tư liếc nhìn cô ấy một cái, trả lời một cách nghiêm túc: “Bố, con biết rồi!”

An Nhiên đến một cơ hội giải thích cũng không có.

Ôn Noãn tắt máy xuống xe, vừa rồi bà nhất quyết muốn tự mình lái xe đi vì sợ Hoắc Minh sẽ gây chuyện. Hoắc Minh đối với loại chuyện như thế này có hơi phản đối, sau khi nóng lòng chờ đợi một úc lâu, ông xoa tay rồi nói: “Tên đứa bé là Lâm Hi sao! Bó và mẹ con đã muốn nhìn thấy đứa bé từ lâu rồi.”

Nói xong, ông kéo Ôn Noãn lên lâu. Còn về phần Hoắc Doãn Tư và An Nhiên, hai người bọn họ đều không quan tâm.

Đêm nay vẫn lạnh.

Với sự tham gia của cả những người lớn tuổi, bầu không khí rõ ràng đã khác đi rất nhiều. An Nhiên muốn đi theo nhưng Hoắc Doãn Tư đã nắm lấy tay cô, lần này anh ấy đẩy cô vào trong xe mà không cần dùng đến bất kỳ chút sức lực nào.

Anh Nhiên thấp giọng nói: “Buông ra!”

Hoắc Doãn Tư nhẹ nhàng kéo cô ấy một cái, cô ấy đã bị ngã về phía anh ấy. Anh ấy cúi đầu xuống hôn trộm lên đôi môi của cô, âm thanh khàn khàn kéo dài: “Anh không hề nói điều đó, là Canh Thuỵ đã nói ra bí mật! An Nhiên, chuyện của chúng ta để nói sau đi, em mau lên xe trước đã!”

Sau hàng loạt chuyện xảy ra, anh ấy cũng quên mất chuyện đang hành hạ cô ấy.

An Nhiên tách ra khỏi anh, im lặng đi lên trên lầu.

Trên hàng lang yên tĩnh, hai người một người đi trước một người đi sau, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau…

Phía bên kia, Hoắc Minh và Ôn Noãn lên lầu trước.

Lúc gõ cửa, tay của Hoắc Minh có chút run rẩy, ông quay lại nhìn vợ mình hỏi: “Có đúng không, Ôn Noãn?”

Ôn Noãn nhìn ông một cái, cảm thấy thật vô dụng.

Bà đưa tay nhấn chuông cửa.

Dì Lâm tưởng An Nhiên đã về nên vội vàng mở cửa rồi nói: “Lâm Hi đã nhắc đến con lâu lắm rồi, nếu con không quay lại, mẹ sợ nó sẽ khóc…”

Lời nói của bà ấy đột nhiên cứng lại, môi bà ấy mấp máy khi nhìn thấy một cặp đôi đang đứng bên ngoài cửa.

Đó có phải là…bố mẹ của anh Hoắc không?

Hoắc luật sư nổi tiếng toàn thế giới và vợ của ông…?

Hoắc Minh tuy không còn trẻ nhưng nhìn vẫn vô cùng chững chạc, đẹp trai khiến dì Lâm phải đỏ mặt, xoa xoa tập dề rồi nói: “Bà đến đây tìm An Nhiên phải sao? Con bé vẫn chưa về!”

Hoắc Minh cười đáp lại: “Doãn Tư có chuyện muốn nói với con bé, hai đứa nó đang ở tầng dưới. Tôi và mẹ Doãn Tư có chút nóng lòng muốn gặp Lâm Hi, nên đã làm phiền rồi!”

Dì Lâm sao dám để hai người bọn họ đứng như thế được.

Bà vội vàng quay người lại: “Ông Hoắc, bà Hoắc vào đi…chỗ này hơi nhỏ!”

Bà đón người vào bên trong, tìm loại trà ngon nhất có trong nhà. Trước đây chỉ có ông Cố mới có thể được uống loại trà đó. Bà vội vàng pha trà, còn đang suy nghĩ xem lát nữa phải nói gì, Tiểu Lâm Hi mặc bộ đồ ngủ nhỏ bò ra khỏi phòng ngủ.

Hoắc Minh đang đưa mắt nhìn căn hộ thì bị một cậu bé va vào chân.

Một đôi tay nhỏ bé ôm lấy chân ông.

Trong lòng Hoắc Minh giống như muốn tan chảy, ông muốn ôm Tiểu Lâm Hi lên nhưng lại sợ sẽ dọa cậu bé hoảng sợ nên nhẹ nhàng quỳ xuống ôm lấy cậu bé.

Tiểu Lâm Hi không sợ người lạ, cậu bé nhìn ông rồi lại quay sang nhìn Ôn Noãn bằng đôi mắt đen to tròn.

Ôn Noãn thích cậu bé ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Bà nửa quỳ xuống, nhẹ nhàng chạm vào lông mày của đứa trẻ, đường nét trông giống An Nhiên nhưng khuôn mặt lại rất giống Doãn Tư…Có thể thấy rằng khi lớn lên, cậu bé sẽ giống bố mình hơn. Bà không thể nhịn được mà hôn cậu bé một cái: “Trong thật đáng yêu…Thật tuyệt! Bé con thật đáng yêu!”

Hoắc Minh cũng không nhịn được mà hôn cậu bé một cái: “Tôi cũng muốn xem đứa nhỏ này giống ai.”

Ôn Noãn không nói chuyện với ông nữa.

Bà bế Lâm Hi, ngồi lên ghế sô pha và hỏi dì Lâm đứa nhỏ đã ăn gì chưa.

Dì Lâm xúc động đáp lời: “Ăn rồi! Ăn rồi! Lâm Hi đã ăn mấy miếng bít tết heo!”

Hoắc Minh cũng cảm thấy cậu bé này được nuôi dạy rất tốt.

Ông muốn cảm ơn dì Lâm, dù sao bà cũng đã chăm sóc An Nhiên và con trai cô ấy mấy năm rồi, nhưng ông lại rút lại lời nói trước khi nó kịp phát ra…

Nhìn sang Ôn Noãn, ông không tiện đề cập đến chuyện này.

Hoắc Minh thầm nghĩ: Nếu bản thân ông có tám trăm ác ý thì vợ ông phải có tới tám trăm linh một ác ý.

Đương nhiên, hai người bọn họ đều muốn đưa Lâm Hi về nhà nuôi dưỡng.

Nhưng mang đứa trẻ về nhà họ Hoắc là chuyện không thực tế, từ cảnh tượng dưới lầu có thể thấy rõ đôi vợ chồng trẻ con chưa hòa giải với nhau. CHẳng lẽ một người bố như ông, lại có thể đè bọn họ nằm cùng trên một chiếc giường hay sao?

Vì vậy dì Lâm đã do dự và hỏi về kế hoạch của bọn họ.

Hoắc Minh nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Lâm Hi rồi nói: “Con cháu sẽ có phúc đức riêng, chúng ta không tiện can thiệp quá sâu vào chuyện của hai vợ chồng trẻ kia! Nhưng ba người ở cùng nhau thì quá chật chội! Chưa kể Doãn Tư còn muốn chuyển đến sống ở đây nữa, Doãn Tư thật quá vô liêm sỉ, đã lâu như vậy rồi còn chưa thu xếp nhà mới, lát nữa tôi sẽ nói chuyện với nó!”

Ôn Noãn cũng gật đầu tán thành: “Bốn người là quá chật chội!”

Hoắc Minh cũng phụ họa theo: “Đúng vậy! Ít nhất phải có bốn phòng ngủ, hai phòng khách và hai phòng tắm. Người trẻ tuổi luôn thích có cuộc sống riêng tư. Tối nay cùng nhau bàn bạc, ngày mai sẽ di chuyển nơi ở luôn.”

Dì Lâm sửng sốt.

Bố mẹ anh Hoắc, thật sự không biết hay là đang giả vờ không biết?

Hai người bọn họ đã ba năm không gặp nhau, tuy có một đứa con nhưng quá trình cũng không nhanh như vật. Có vẻ như đang nói về một đôi vợ chồng trẻ đã nhận được chứng chỉ, liệu chúng ta có thể yên tâm mà làm như vậy hay không?

Hoắc Minh ôm đứa cháu trai yêu quý của mình vào trong lòng và chơi đùa với cậu bé.

“Lâm Hi, con có thích mỗi ngày đều có thể chơi đùa với bố không?”

Lâm Hi tuy còn nhỏ những vẫn biết đây là ông bà nội của mình, gật đầu liên tục nói: “Lâm Hi thích bố!”

An Nhiên mở cửa đi vào bên trong, theo sau là Hoắc Doãn Tư.

Cô ấy bước vào trong vừa kịp lúc để nghe thấy những lời này.

Hoắc Doãn Tư nhếch khóe miệng lên cười, cởi áo khoác ra, khéo léo đặt vào tủ trước cửa như đang bước vào nhà của mình, đi đôi dép lê sau đó lấy một đôi cho An Nhiên.

An Nhiên: …

Hoắc Doãn Tư đi tới, ôm lấy Lâm Hi, ôm cậu bé vào lòng rồi hôn: “Đứa bé ngốc!”

Lâm Hi đã lớn lên trong tình yêu của dì Lâm và An Nhiên.

Tuy không thiếu tình yêu thương, nhưng tình yêu của một người đàn ông vẫn rất khác. Cậu bé ngượng ngùng ôm lấy anh ấy, vùi mặt vào cổ anh. Sắc mặt của Hoắc Doãn Tư vẫn vô cùng dịu dàng, anh ấy nhẹ nhàng vỗ về cậu bé.

Hoắc Minh và Ôn Noãn nhìn cảnh tượng đó mà không khỏi cảm động.

Doãn Tư có một đứa con trai!

Dì Lâm lên tiếng để xoa dịu bầu không khí: “Ông Hoắc và bà Hoắc, mau uống trà đi đừng để nguội.”

Hoắc Minh không muốn uống trà, ông chỉ muốn ôm cháu trai của mình mà thôi.

Hoắc Doãn Tư liếc nhìn ông một cái, đem Lâm Hi trả lại cho ông. Anh ấy đi vào trong bếp, múc một bát cơm và một bát canh, bưng ra đến bàn rồi ngồi xuống ăn: “Con vẫn chưa ăn gì!”

Hoắc Minh và vợ ông nhìn thấy vậy thì rất sốc.

Phải biết rằng, Doãn Tư từ nhỏ đã rất coi trọng danh dự, anh ấy bắt đầu trở nên như thế này từ bao giờ chứ?

Bây giờ anh ấy đang ăn cơm với canh!

Hoắc Doãn Tư ăn được một nửa bát thì dừng lại rồi nói: “Canh thịt lợn của dì Lâm khá ngon!”

Dì Lâm cũng nói thêm một cách tự nhiên: “Nếu thích thì sau này con có thể thường xuyên đến đây ăn.”

Hoắc Minh nói tiếp: “Bố vừa nói chuyện với dì đây. Sau khi bàn bạc xong, chúng ta thấy bốn người cùng ở đây thì đông quá. Doãn Tư, con hãy sắp xếp càng sớm càng tốt nhé.”

Hoắc Doãn Tư cười nhẹ: “Được!”

Hoắc Minh không nói gì nữa. Dù sao thì, cháu trai ông đã nhìn thấy, An Nhiên cũng không thể trốn thoát được.

Ông và Ôn Noãn lúc này mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Ông ngước mắt lên nói với An Nhiên: “Hai ngày nữa là sinh nhật của Doãn Tư, nếu con đưa Lâm Hi tới, có thể ra mắt họ hàng, bạn bè và chú của đứa bé luôn.”

An Nhiên từ lúc bước vào nhà thì không nói gì.

Cô ấy nghe ông nói vậy thì chỉ gật đầu.

Cô ấy sinh ra đứa con của nhà họ Hoắc, cô ấy nói đó là con ruột của mình, nhưng lại không có quyền quyết định, cô ấy không thể từ chối yêu cầu này.

Ôn Noãn là phụ nữ, có thể nhìn thấy rõ giữa An Nhiên và Doãn Tư vẫn còn một mối hiểu lầm sâu xa.

Bà e rằng không thể tìm ra nó chỉ trong một thời gian ngắn được!

Bà tháo chiếc vòng ngọc trên tay ra, nói là quà dành cho Lâm Hi, An Nhiên lên tiếng muốn từ chối: “Cái này đắt quá, Hoắc phu nhân, con không thể nhận được.”

Trong phòng, ánh đèn mờ ảo.

Ôn Noãn suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ nhàng nói: “Dì hiểu được lo lắng của con, nhưng An Nhiên, dì cam đoan với con, Hoắc Minh và dì sẽ không can thiệp vào quyết định của con! Lâm Hi…sẽ sống với mẹ của nó.”

“Huhu!”

Giọng nói của An Nhiên đột nhiên trở nên run rẩy, cô ấy không biết phải nói gì.

Cô ấy có thể thấy rằng nhà họ Hoắc yêu quý và quý trọng Lâm Hi, nhưng họ lại sẵn sàng giao Lâm Hi cho cô nuôi dưỡng…

Ôn Noãn vỗ nhẹ lên mu bàn tay của cô ấy, cũng không nói nhiều.

Trên thực tế, nếu không có hiểu lầm năm đó, có lẽ Doãn Tư và An Nhiên đã sớm có con rồi.

Đêm khuya.

Ôn Noãn tạm biệt Hoắc Minh, để con trai mình ở lại.

Hoắc Minh có chút phàn nàn: "Em thoải mái quá! Lỡ như An Nhiên chạy về thành phố H thì sao? Đừng quên đằng sau con bé còn có một người đàn ông tên Cố, lão già kia không phải là thứ gì tốt!"

Ôn Noãn ôm ông. trong vòng tay chồng, nhẹ nhàng nói: “Anh không tin vào sự quyến rũ của Doãn Tư sao?”

Con trai mình thì đương nhiên là tin rồi.

Tuy nhiên, Hoắc Minh vẫn có chút nghi ngờ: “Vậy tại sao lúc chúng ta tới đây, thằng bé trông như bị cắm sừng vậy!”

Ôn Noãn mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ.

Bà nhẹ nhàng cười: “Con bé chỉ ghen nếu nó thật sự thích thằng bé thôi!”

Hoắc Minh cũng theo bà lên xe, trước khi thắt dây an toàn, ông cúi người hôn vợ, thì thầm: “Đúng vậy! Đã nhiều năm như vậy, lần nào cũng thế. Lão già Cố Vân Phàm tới nhà chúng ta, còn phải ghen tị nữa là bọn chúng."

Ôn Noãn dựa vào ghế, dịu dàng nhìn ông.

Hoắc Minh nhẹ nhàng ôm bà: "Lâm Hi của chúng rất dễ thương! Hãy chờ đợi đi!"

...

Trong căn hộ.

Dì Lâm đi ngủ sớm, còn cắm tai nghe nên không nghe thấy gì!

Trong phòng ngủ chính có ánh đèn vàng ấm áp.

Lâm Hi ngồi trên giường lớn chơi đồ chơi nhỏ, Hoắc Doãn Tư vừa mới tắm cho cậu bé, thân thể nửa khô nửa ướt, anh ấy cởi thắt lưng ra, bắt đầu cởi áo.

An Nhiên tựa lưng vào cửa, kiềm chế hỏi: "Hoắc Doãn Tư, anh đang làm gì vậy?"

"Đi tắm! Đêm nay anh ở lại đây!"

"Em không có giữ anh qua đêm!"

Hoắc Doãn Tư có chút nhìn Lâm Hi: “Lâm Hi giữ anh ở đây! Đứa bé nói muốn ngủ với bố mẹ.”

An Nhiên không thể cùng anh giao tiếp được nữa.

Hoắc Doãn Tư cởi áo đi vào phòng tắm nhỏ liền kề, An Nhiên không quan tâm đến anh ấy, cô chỉ biết anh không thể ở lại đây qua đêm, đây là vấn đề nguyên tắc.

Nhưng vừa bước vào phòng tắm đã có một cánh tay kéo cô vào.

Lưng An Nhiên tựa vào cửa kính, Hoắc Doãn Tư một tay đỡ bên người cô, tay kia nhẹ nhàng nhéo cằm cô, hôn cô, anh ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của cô, đưa qua đưa lại mà không hề sâu.

Sau khi An Nhiên giãy giụa một lúc, anh ấy liền dùng thân thể của mình nhốt cô lại.

Rất nhanh, cô đã bị anh tra tấn đến mức không thở được, cô vòng cánh tay mảnh khảnh của mình vòng qua cổ anh, đôi mắt mờ mịt thì thầm tên anh: "Hoắc Doãn Tư!"

Hoắc Doãn Tư không nhịn được.

Anh tựa vào tai cô, nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, ậm ừ: “Anh đã muốn sửa em như thế này từ lâu rồi! Nói cho anh biết, tối nay ai ăn tối với em?”

An Nhiên không chịu nói cho anh biết.

Anh ta lại tra tấn cô, khiến cô không thể nói được và gần như suy sụp.

"Không sao đâu! Anh luôn có thể nghĩ cách để em nói cho anh biết!"

Hoắc Doãn Tư đưa tay mở vòi hoa sen, tiếng nước chảy đã át đi tiếng ồn ào của bọn họ. Bên ngoài, Lâm Hi vẫn đang vui vẻ chơi với đồ chơi của mình.

Trong căn phòng tắm nhỏ, được làm bố cũng hạnh phúc lắm.

“Nếu em không nói gì, anh sẽ tiếp tục làm việc này…”

“An Nhiên, mấy năm nay em không có đàn ông sao?”

“Nếu không, tại sao em lại không chịu được khi bị chạm vào?”

...

Phụ nữ không được phép chạm vào, An Nhiên bị hắn tra tấn đến mức cuối cùng kêu lên: "Anh ấy là con trai của dì Lâm. Em gọi anh ấy là anh cả... Hoắc Doãn Tư, đồ khốn kiếp!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK