Hoắc Minh ăn một bữa với Minh châu.
Hai giờ chiều, anh trở lại phòng bệnh, bác sĩ và y tá đang kiếm tra sức khỏe cho Tiếu Hoắc Kiều.
Bé con được cởi quần áo ra.
Cả người trần trụi bụ bẫm, cực kỳ đáng yêu.
òn Noãn cũng đang ở bên cạnh nhìn xem.
Hoắc Minh bước đến, vòng tay ôm qua eo vợ, ánh mắt nóng rực nhìn Tiểu Hoắc Kiều…
Trước đây anh cứ nghĩ, đời này cô bé mà anh yêu nhất là Tiếu Hoắc Tây, nhưng từ sau khi có Hoắc Kiều, anh mới biết làm gì có thế yêu nhất cô bé nào được, anh đều yêu thích hai đứa con gái như nhau.
Cả một vòng người vây quanh cô bé.
Tiếu Hoắc Kiều không hề rụt rè, còn vui vẻ đá vào cặp chân đầy thịt của mình.
Bé con còn nở nụ cười…
Trẻ nhỏ chưa mọc răng, lộ ra hàm thịt lợi hồng hồng.
Hoắc Minh thích thú nhìn con, anh nghiêng đầu nhìn sang vợ, chỉ thấy trong mắt ôn Noãn chất chứa trìu mến yêu thương.
Anh không khỏi động tâm, lặng lẽ nắm lấy tay cô.
Ôn Noãn như thể mới phát hiện ra anh.
Cô thấp giọng hỏi: “Minh Châu đã ổn hơn chưa?”
Hoắc Minh vẫn đang nhìn chằm chằm Tiếu Hoắc Kiều, trầm ngâm một lát rồi nói: “Anh muốn con bé chuyến về ở với bố mẹ, phụ nữ mang thai dễ suy nghĩ tiêu cực, hơn nữa con bé và cậu đều lo lắng chuyện này!”
Ôn Noãn cũng có chung suy nghĩ như vậy.
Cô tựa vào vai anh, nói: “Anh còn phải nói chuyện thêm với con bé rồi!”
Hoắc Minh không nói gì, chỉ dùng ánh mắt thâm sâu nhìn cô, ở đây có nhiều người như vậy, Ôn Noãn không chịu nổi ánh mắt đó của anh, giả vờ như không thèm để ý.
Đúng lúc này, Hoắc Chấn Đông từ công ty tới.
vẫn còn mặc vest và mang giày da.
“Bố! Sao bổ lại ở đây?” Hoắc Minh hỏi.
Hoắc Chấn Đông liếc anh một cái, sau đó đi tới thăm cục cưng cháu gái của mình.
Trên mặt ông nội đều là ý cười xán lạn, bế Tiểu Hoắc Kiều vừa được kiểm tra sức khỏe xong
lên, đưa tay mặc tã cho bé, vừa mặc vừa nói: “Nhìn mấy đứa kìa, sao có thế để Tiểu Hoắc Kiều của chúng ta trần mông như vậy, lớn lên làm sao lấy chồng đây! Ngoan, cục cưng… ông nội mặc tã cho con!”
Bác sĩy tá xung quanh đều nở nụ cười.
Đây chính là gia dinh giàu có nhất nhì thành phố B đấy, vậy mà chăm bẵm yêu thương con trẻ hết mức!
Bi kịch đã xảy ra, Tiểu Hoắc Kiều làm ông dính nước tiếu, bộ u phục quý giá dính đầy một lớp bảo vật óng ánh vàng óng, Hoắc Chấn Đông sửng sốt một lúc, sau đó như thề đang dâng bảo bổi lên: “Bé cứng của chúng ta sớm không tiếu muộn không tiểu, vậy mà lại tiểu đúng lúc này, nghĩa là muốn ông nội có phải không! Chờ sau này xuất viện, ông nội sẽ thay con quyên một tòa nhà lớn ở đây!”
Bác sĩy tá xung quanh đều không dám cười nữa.
Hoắc Minh không nhịn được mà cười nhạo một câu: “Bố, trí tưởng tượng của bố phong phú thật đấy!”
Hoắc Chấn Đông nhanh chóng rửa mông cho Tiếu Hoắc Kiều, lại bôi một ít phấn lên, sau đó mặc tã lót màu hồng vào, không nhịn được mà thơm bé: “Cục cưng, thơm ông nội một cái nào!”
Hoắc Minh: có một người bố không biết xấu hổ như thế này, phải làm sao đây?
Đợi đến khi bác sĩy tá đều ra ngoài, chỉ còn lại người nhà trong phòng, Hoắc Chấn Đông mới ôm bé con trên tay hỏi chuyện của Minh Châu.
Hoắc Minh cười nhạt: “Tin tức của ngài nhanh quá nhỉ!”
“Đương nhiên!”
Hoắc Chấn Đông đắn đo một lát rồi nói: “Bố mời vài vị chuyên gia từ nước ngoài về xem bệnh cho Lục Khiêm mới được! Nhà chúng ta và nhà họ Lục là quan hệ thông gia, như chim liền cánh như cây liền cành! Hơn nữa trong bụng Minh Châu còn một đứa bé, sao có thể nỡ đế bé con không có bố được? Dù thế nào đi chăng nữa, cậu ấy cũng phải khỏe lên!”
“Về phần tình cảm của hai người, không phải chuyện của bố nữa.”
Hoắc Minh cũng có ý này.
Anh cúi đầu hỏi ôn Noãn: “Em thấy được không, Tống Giám đổc ôn!”
Ôn Noãn bị kẹp ở giữa cũng hơi khó xử, nhưng Hoắc Chấn Đông rất tôn trọng cô, nói thẳng mọi việc.
Cô cũng chỉ có thể đồng ý.
Đêm đến, ôn Noãn không ngủ được, trằn trọc trên giường mãi.
Hoắc Minh nằm bên cạnh cô.
Anh nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, giọng nói trầm thấp dịu dàng hỏi: “Chỗ sưng lên khó chịu sao?”
Anh vừa nói vừa đưa tay sờ xuống.
“Không tệ mà!”
Ôn Noãn lười so đo với anh, cô khẽ tựa vào lòng anh, thấp giọng nói: “Có phải bệnh tình của cậu không lạc quan lắm không?”
Cô mới sinh được mấy ngày, còn chưa hết ở cữ.
Nhưng đến tận bây giờ, cô vẫn chưa gặp Lục Khiêm.
Cô hiếu rõ tình huống như vậy nghĩa là gì, nói không lo lắng là giả, nhưng ôn Noãn chỉ có thể cố gắng an ủi bản thân.
Hoắc Minh im lặng một lát.
Sau đó anh mới thấp giọng nói: “Đúng là không tốt lắm! Nếu không bố sẽ không dễ dàng ra tay như vậy, phải biết ông ấy vẫn còn rất khó chịu!”
Nhưng có thể làm gì bây giờ?
Đó là cậu của Ôn Noãn, là bố ruột của Thước Thước.
ôn Noãn nghe xong cũng chua xót trong lòng.
Hoắc Minh sợ cô nghĩ nhiều, cúi đầu an ủi mấy câu: “Bệnh này cũng không phải không có tiền lệ tốt lên! Dùng phưong pháp tiên tiến, chăm sóc cấn thận thì hai ba năm nữa sẽ không sao đâu!”
Ôn Noãn không nói nữa, cô nhẹ nhàng ôm chặt eo anh…
Hôm sau, Minh Châu ghé qua thăm cô.
Nhưng không ngờ Lục Khiêm cũng ở đây, một trước một sau cùng vào, đúng là trùng hợp.
Hai người gặp nhau, bầu không khí có chút quái dị.
Ánh mắt Lục Khiêm trâm xuống.
Minh Châu giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra, cô ấy khách sáo với ông vài câu, sau khi nói chuyện với ôn Noãn xong thì rời đi trước.
Sau khi Minh châu rời đi.
Cửa phòng bệnh đóng lại, nhưng vẫn nhẹ nhàng đung đưa, như thể đang đang gảy mạnh sợi dây trong lòng Lục Khiêm.
Ôn Noãn rót một ly nước ấm cho ông.
Lục Khiêm cười nhạt: “Lâu rồi không gặp con, cuối cùng cậu cũng rảnh rỗi sang đây thăm đứa nhỏ được rồi.”
Ông cho Tiểu Hoắc Kiều một bao lì xì đỏ thẩm.
Ôn Noãn ở bên cạnh ông, không nhịn được gọi một tiếng cậu, hai mắt Lục Khiêm cũng đỏ lên theo.
Ông vẫn nhìn chăm chú vào bóng dáng mảnh mai đã sớm khuất dạng kia, thấp giọng nói: “Cậu biết tấm lòng của con, con vẫn luôn hy vọng cậu và cô ấy có thế hạnh phúc bên nhau, nhưng mà Ôn Noãn à, hiện tại cậu chẳng thể nắm chắc chuyện gì cả.”
Ông muốn quan tâm, chăm sóc cô ây.
Nhưng chỉ có thể lấy danh nghĩa là bố đứa nhỏ, bà cụ Lục bảo ông đừng làm chậm trễ người khác…ônq cũnq đâu muốn vây!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK