Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Thước đứng trước cửa, trong lúc vô tình lại nghe thấy.
Anh ấy đóng cửa lại.
Ánh đèn bên ngoài hành lang u ám, anh ấy vừa đi vừa cởi nút áo khoác ra.
Anh quay trở lại phòng ngủ của mình, Lục Huân vẫn chưa ngủ, trong phòng vô cùng ấm áp, cô ấy vừa tắm xong, mặc một bộ áo ngủ màu xanh lơ, ngồi ở trên sô pha đọc sách.
Chuyện học tập của hai đứa con trai trong nhà hầu như đều do cô ấy quản lý.
Lục Huân gần như đã từ bỏ cả sự nghiệp, dốc lòng làm bà Lục, người ngoài cảm thấy rất đáng tiếc bởi vì cô ấy đã từng là một nhà thiết kế váy cưới vô cùng nổi tiếng, được nhiều nhân vật nối tiếng theo đuổi.
Nhưng Lục Huân cũng không cảm thấy tiếc gì-
Cô ấy thích được làm vợ của Lục Thước, không ngại việc người khác chỉ xem cô ấy là bà Lục, có lẽ ở trong mắt người ngoài, Lục Thước có hơi bá đạo, tính cách mạnh mẽ nhưng anh ấy là một người chồng không thể nào tốt hơn.
Lục Thước tiện tay buông áo khoác xuống,
ngồi bên cạnh vợ.
Anh ấy ôm cô ấy vào trong lòng ngực, ngửi một chút: “Mới tắm xong hả? Rất thơm!”
Lục Huân nhỏ giọng nói: “Bố ở dưới lầu chờ anh đến mười một giờ, sau đó không chịu nổi nữa mới trở về phòng ngủ…”
Cô ấy nhẹ nhàng đưa ngón tay tinh tế ra vân vê cúc áo sơ mi của anh ấy, thật cẩn thận mà nói: “Lần sau anh về nhà sớm hơn một chút được không?”
Đôi mắt đen của Lục Thước im lặng nhìn chằm chằm vào cô ấy.
Lục Huân biết chồng mình thích gì.
Cô ấy chủ động ngồi đặt hai chân bên hông anh ấy, ôm lấy cố anh ấy, khuôn mặt đỏ bừng, chủ động hôn anh ấy… Anh ấy không đáp lại, chỉ rũ mắt nhìn cô ấy.
Lục Huân không dám hôn sâu anh ấy, chỉ dám hôn nhẹ lên cằm anh như con mèo nhỏ.
Cuối cùng Lục Thước cũng cảm thấy đủ.
Anh ấy vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô ấy, hắng giọng nói: “Chờ lát nữa dì đưa cơm lên, nhìn thấy em như thế này thì không được… Ngày mai chắc chắn sẽ chuẩn bị canh bố thận cho anh.”
Lục Huân cảm thấy anh rất hư.
Giữa hai người bọn họ, rõ ràng anh chính là người yêu cầu nhưng ở trong nhà đầu dì lúc nào cũng cảm thấy cô là người.
Lục Huân nghĩ lại bực.
Nhưng đã bao nhiêu năm trôi qua, cô cũng không biết cố gắng.
Vừa dứt lời, người giúp việc thật sự đấy cửa tiến vào, trong tay còn bưng khay… Lúc nhìn thấy đôi vợ chồng trẻ ngồi quấn vào nhau, cái mặt già đỏ lên.
Lục Huân cũng vậy.
Cô ấy định đi xuống khỏi người Lục Thước, người đàn ông bận rộn cả một ngày, tâm trạng vốn đã không vui, lúc này lại lười nhác vỗ một cái vào mông cô ấy: “Bây giờ mà còn thẹn thùng?”
Lục Huân giận mà không dám nói gì.
Người giúp việc lại rất vui vẻ, cười tủm tỉm mà nói: “Cô cậu chủ thật là ân ái, thật ra cũng đang còn trẻ, còn có thế sinh thêm đứa thứ ba.”
Lục Thước lấy một cái bao lì xì ra khỏi túi áo khoác, đưa cho người giúp việc.
Người giúp việc một sờ đã cảm giác được khá dày.
Buông khay xuống, vội vàng lui ra ngoài, còn tinh tế đóng cửa lại.
Lục Huân định đi xuống.
Không còn ai quấy rầy, người đàn ông mới có hứng thú, ỏm lấy vòng eo nhỏ của cô ấy, hôn lên đôi môi của cô ấy… Vừa hôn vừa vuốt ve, có cảm giác như anh muốn làm một lần trước rồi tính.
Lục Huân sợ anh ấy làm thật, vội vàng ôm sát cổ anh ấy, nhỏ giọng nói: “Chờ anh hết bận, qua Tết rồi nói.”
Lục Thước chống lên trán của cô ấy, đôi mắt sáng quắc, hơi thở nam tính phà lên gương mặt nhỏ của cô ấy.
Giọng nói của anh ấy trở nên nghẹn ngào: “Chỉ muốn lúc này thôi.”
Lục Huân nhỏ giọng an ủi anh ây, lại hứa hẹn đủ loại, lúc này Lục Thước mới buông tha cho cô ấy.
Bọn họ nói chuyện về Diệp Bạch và Lục u.
Lục Huân muốn thế hiện mình là người công tư phân minh, không dám bênh Diệp bạch một câu nào, dáng vẻ cấn thận của cô ấy lại bị chồng mình trêu chọc: “Được rồi, anh mà không hiểu được chút tâm tư này của em sao?”
Anh ấy cúi người, ăn bữa ăn khuya một cách nhã nhặn.
Lục Huân ôm lấy một cánh tay của anh, nhỏ giọng nói: “Lục u thích anh ấy!”
Lục Thước nhìn về phía vợ mình, im lặng trong chốc lát rồi mới nói: “Anh biết!”
Bởi vì Lục u và Diệp Bạch từng có một thời gian là vợ chồng, bọn họ đã sổng cùng nhau một khoảng thời gian dài… Một cuộc sống như thế sao có thể khiến người ta lãng quên dề dàng được?
Sau khi ăn xong, Lục Thước định hút một điếu thuốc lá nhưng lại ngại có Lục Huân, cuối cùng vẫn từ bỏ.
Tiếu Huân không thích có mùi thuốc lá trong phòng ngủ.
Anh ấy ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, phía chân trời treo một vầng trăng non.
Anh ấy tưởng, nếu Diệp Bạch và Lục u có một đứa con thật sự… Thế thì tốt biết bao, sẽ được hạnh phúc viên mãn đến nhường nào!
Ngày ba mươi Tết.
Lục u nhận được quà của Diệp Bạch vào lúc sáng sớm do bên giao hàng nhanh đưa tới.
Một cái hộp rất tinh xảo.
Bên trong không phải là trang sức quý giá, cũng không phải túi xách tay sổ lượng có hạn mà là tiêu bản của một con bướm… Còn có một tấm card, Diệp Bạch dùng tiếng Anh viết một mấy lời âu yếm vô cùng buồn nôn.
Lục u ngồi trên sô pha trong phòng sinh hoạt, máy sưởi ấm cả căn phòng.
Trong phòng ngủ, Tiểu Lục Hồi đang ngủ ngon lành.
Cô nhìn tấm card còn có tiêu bản do chính tay Diệp Bạch làm, trong nháy mắt ấy dường như cô đã quay về quá khứ, về tới lúc bọn họ vừa mới cưới nhau. Thỉnh thoảng Diệp Bạch sẽ đi công tác, mỗi lần đi anh đều sẽ mang quà về cho cô, có khi là những thứ đắt đỏ quý giá, có khi chỉ là một vài món đồ nhỏ do chính tay anh làm.
Lục u rất thích, xem đi xem lại.
Trong dịp năm mới, có món quà nào có thể khiến người ta vui sướng hơn cái này cơ chứ!
ở trước cửa, Lục Thước đứng nhìn một hồi lâu, anh ấy không tiến vào, chỉ đứng ở bên ngoài nói một câu: “Tiền đồ, nhìn đến ngây cả người!”
Lục u ôm hộp, cười nhẹ với anh ấy.
Lục Thước vừa bực mình vừa buồn cười, mắng cô là đồ ngốc… Cuối cùng anh ấy vẫn tiến vào, đánh thức Tiểu Lục Hồi đang say giấc, vừa làm một người cậu tốt giúp cô bé thay quần áo, vừa nghiêm túc nói: “Lên phổ mua hàng tết!”
Đôi mắt Tiểu Lục Hồi đang buồn ngủ mông lung, cánh tay núc ních ôm lấy cậu mình.
Trong chốc lát, đầu nhỏ đã gục trên vai
người ta, lại ngủ tiếp.
Lục Thước mặc đồ cho cô bé xong, khiêng người đi, sau đó mới biết được là vì Lục Trầm muốn chơi với em gái… Lục Từ đã trưởng thành, hiện tại Tiếu Lục Hồi chính là món đồ chơi của cậu bé.
Tiểu Lục Hồi: Anh trai hư!
Năm mới, có người nhà chăm con hộ, Lục u rảnh rỗi ra ngoài đi dạo.
Cô sống ở nước ngoài đã nhiều năm, bạn bè ở trong nước thật sự không có nhiều lắm.
Ngày mồng hai Tết.
Cô nhận nhận được điện thoại của bạn cùng trường đại học cũ, nói rằng trường có một buối họp mặt cho cựu học sinh, vô cùng náo nhiệt, hỏi xem cô có tham gia hay không… Từ trước đến nay Lục u không tham gia mấy hoạt đồng này bởi vì không thể không tiếp xúc với Chương Bách Ngôn.
Hiện tại anh đã có vợ chưa cưới, càng phải tránh lời ra tiếng vào.
Dường như người kia đã đoán ra suy nghĩ của cô, cười nói: “Mới mồng hai Tết, Chương Bách Ngôn Anh không ở đây, chắc chắn phải đi cùng vợ chưa cưới rồi!”
Lục u không dễ từ chối tiếp.
Đúng lúc Hoắc Minh châu nghe thấy, bà cũng cố vũ Lục u đi giải sầu: “Con đi nước ngoài trở về cũng chẳng quen được bao nhiêu người bạn, kết nối lại với mấy người bạn cũ, về sau ra ngoài đi dạo nhiều thêm một chút.”
Tâm tư của Minh châu rất đơn giản.
Bà hy vọng Lục u có thể có một nhóm bạn cho riêng mình.
Lục u do dự một hồi rồi đồng ý. Minh châu vui vẻ nói: “Tết nhất, ăn mặc sặc sỡ một chút!”
Lục u nhìn mình, một chiếc áo khoác mỏng màu xám… Nhưng khi đã tới tuối này, đương nhiên cô không thế ăn mặc quá lòe loẹt để đi ra ngoài, cuối cùng cô chọn một chiếc khăn quàng cổ LV màu hồng phấn để đeo vào, nhìn vừa ấm áp lại vừa mềm mại.
Lục u tự mình lái xe.
Là một chiếc Benz việt dã màu hồng cô mới mua vào năm trước, rất phù hợp với phụ nữ ở độ tuổi của cô chạy…
Nửa giờ sau, xe dừng ở sảnh khách sạn.
Có mấy người đang đợi cô từ sớm, sau khi thấy chiếc xe Lục u lái không khỏi đều bĩu mòi… Từ Chiêm Nhu cũng ở đó, cô ta vuốt ve mái tóc xoăn sóng, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Này thì có là gì đâu! Xe có giá cả ngàn vạn trong nhà Lục U có ít
nhất mười chiếc, cô ta muốn lái như thế nào thì lái như thế đấy.”
Người khác im tiếng.
Lục u dừng xe lại, lúc xuống xe thấy Từ Chiêm Nhu là đã đoán được trận địa hôm nay chắc hẳn là do Từ chiêm Nhu sắp xếp. Nếu cô đoán không sai, Chương Bách Ngôn cũng ở đây, thậm chí vợ chưa cưới của anh cũng có mặt, Từ Chiêm Nhu muốn nhìn thấy cô bị xấu mặt.
Lục u không hề hoảng hốt.
Cô nhìn về phía người gọi điện thoại cho cô, người nọ yên lặng mà cúi đầu, rõ ràng chính là chột dạ.
Lục u chỉ cười nhẹ: “Đã lâu không gặp!”
Hàn huyên cùng nhau.
Từ Chiêm Nhu đột ngột nói một câu: “Lục u, Chương Bách Ngôn và vợ của anh ấy cũng ở đây đấy.”
Mọi người đều nhìn Lục u.
Lục u cười: “Vậy cũng được! Lúc anh ấy đính hôn, tôi không thế tham gia, hôm nay vừa lúc được gặp vợ chưa cưới của anh ấy một lần.”
Cò nhẹ nhàng thoải mái.
Từ Chiêm Nhu hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà cô ta
vẫn còn đế ý nhưng Lục u lại có dáng vẻ nhẹ nhàng thoải mái như thế, cô ta không tin Lục u có thế bình tĩnh, cô ta cảm thấy Lục u nhất định đang giả vờ.
Vừa nói chuyện vừa quay trở lại phòng khách sạn.
Mấy chiếc bàn lớn đủ cho hai mươi tư người ngồi được bày sẵn, tính sơ cũng phải tới cả trăm người.
Bàn chủ tiệc là bàn náo nhiệt nhất, Chương Bách Ngôn và vợ chưa cưới của anh ngồi ở đó… Bên cạnh anh có một vị trí trống, rõ ràng là để lại cho cô chủ nhà họ Lục, Lục u.
Đương nhiên, cũng mang theo ý muốn xem kịch hay
Nếu nói khi gặp lại Chương Bách Ngôn, Lục u không dám bảo đảm bản thân có thể tâm lặng như nước.
Dù sao bọn họ cũng từng có nhau trong thời thanh xuân đau khố, sau đó còn ngoài ý muốn có cái một đứa con. Hiện tại mối quan hệ của cả hai trở nên bình lặng, chẳng qua là vì trong lòng bọn họ hiếu rõ mà không nói ra thôi.
Nhưng dù sao cô cũng có năng lực tự chủ
Nếu cô bình tĩnh tự nhiên đi qua đó ngồi, chúc một câu mừng năm mới Tổng Giám đốc
Chương, nhiều nhất là người khác trêu chọc bọn họ một câu tình nhân cũ gặp lại, cũng không dám nói thêm gì khác?
Lục u đã làm như vậy, lúc cô ngồi xuống, thậm chí còn gật đầu nhẹ một cái với vợ tương lai của Chương Bách Ngôn, rất là chu đáo, đúng mực.
Đối phương cũng là người có mặt mũi, mỉm cười gật đầu.
Từ Chiêm Nhu nhìn thấy, trong lòng lên men.
Lúc ăn cơm, Lục u ăn không nhiều, cũng rất ít nói… Toàn bộ quá trình gần như đều ngồi chơi di động.
Bổng dưng có một tin nhắn xuất hiện.
Diệp Bạch: [Đang tụ họp với bạn học sao?]
Lục U nhìn một lúc lâu, sau đó nhẹ nhàng chớp mắt, cô không hỏi vì sao anh biết được mà gửi thẳng định vị của cô cho anh, rồi ăn ngay nói thật: “Trong lúc nhất thời quyết định đi tới! Cơm nước xong sẽ đi ngay.”
Diệp Bạch trả lời lại bằng một chữ: [ừm!]
ừm…
Có ý gì?
Lục u nghĩ lại, ngày mai ngày kia anh mới có thể trở về, không khỏi nhẹ nhàng than một tiếng.
Đúng lúc này, Từ chiêm Nhu bưng chén rượu đi tới.
Tửu lượng của cô ta khá tốt, tất cả đều được rèn luyện trong thời gian ở bên cạnh Chương Bách Ngôn, cô ta tự nhận là chương Bách Ngôn phụ lòng cô ta nhưng điều khiến cô ta hận nhất không phải Chương Bách Ngôn mà là Lục u và vợ tương lai của anh.
Từ Chiêm Nhu nhìn Lục u, mỉm cười: “Lục u, chúng ta là hai kẻ thất bại, cùng nhau uống một chén đi!”
Lục u cảm thấy cô ta rất đáng thương.
Cũng đã kết hôn mà vẫn còn không buông bỏ được Chương Bách Ngôn, vợ chưa cưới của người ta còn đang ở đây đấy!
Từ Chiêm Nhu mất bình tĩnh: “Như thế nào, không dám uống? Lục u, thật ra cô không cần phải sợ hãi, cô không uống Chương Bách Ngôn cũng sẽ đau lòng vì cô, uống thay cô!”
Vừa dứt lời, mọi người bốn phía đều bắt đầu nhỏ giọng nghị luận.
Giọng nói của Lục u rất lạnh lùng: “Từ Chiêm Nhu, cô uống nhiều rồi!”
“Tỏi không uống nhiều! Tôi rất tỉnh táo!”
Từ Chiêm Nhu cười khẽ: “Tôi chỉ muốn nhìn xem, Chương Bách Ngôn có thật sự đã quên cô
hay chưa, tôi cũng không tin anh ấy có thể quên cô rồi cưới người khác! Lục u, tôi đang giúp cô đấy!”
Lục u cảm thấy cô ta điên rồi!
Đúng lúc này, một đôi tay thon dài mạnh mẽ nhận lấy chén rượu trong tay Lục u.
Đồng thời, một giọng nói quen thuộc vang lên: “Tôi uống thay Lục U!”
Lục u ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn người đứng trước mặt… Là Diệp Bạch.
Sao anh đã quay trở về rồi, không phải anh nói mai nqày kia mới có thế về sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK