Trương Sùng Quang nói xong, chính mình cũng hoảng hổt.
Anh cảm thấy mình như một tên đàn ông yếu đuối, chỉ vì lòng tự trọng ít ỏi của bản thân mà thậm chí không gặp Hoắc Chấn Đông lần cuối, nếu có thế, anh thật sự muổn tự tát mình vài cái.
Hoắc Tây cũng sửng sốt.
Cô không ngờ Trương Sùng Quang lại né tránh đến mức độ này, dù bọn họ đã ly hôn, nhưng khi còn nhỏ ông cũng rất thương Trương Sùng Quang.
Cô nhớ rõ khi còn nhỏ Trương Sùng Quang bị bệnh, bố mẹ không ở thành phố B, chính ông đã trông anh một ngày một đêm.
Hoắc Tây hơi thất vọng.
Nhưng cô không nói gì thêm, ôm Tiếu Hoắc Tinh rời đi.
Tiểu Hoắc Tinh không quá nguyện ý, cô bé ôm vai mẹ kêu lên, cặp mắt đen nhánh to tròn nhìn Trương Sùng Quang… Ngập nước như sắp khóc.
“Bố… Bố…”
Trái tim Trương Sùng Quang thắt lại, anh siết
chặt ngón tay đến mức khớp xương trắng bệch.
Một lát sau, Hoắc Tây rời khỏi tầm mắt anh.
Tiếng bước chân vang lên trên cầu thang, bước đi rất nhanh, cũng rất vội vàng…
Cơ thể Trương Sùng Quang bổng dưng ngã khỏi xe lăn, anh há miệng thở dốc, cảm giác ngột ngạt lập tức bao trùm cơthể anh, lúc này ngoài cầu thang lại vang lên tiếng bước chân, lần này thư ký Tần.
Thư ký Tân đang nghe ngóng dưới tầng.
Lúc này cô ấy cảm thấy hơi sốt ruột.
Cô ấy vừa định mở miệng thì Trương Sùng Quang đã bình tĩnh nói: “Gọi điện giúp tôi, bảo cô ta đến, tôi cần cô ta diễn một vở kịch với tôi.”
Thư ký Tần thật sự khó xử, thực ra cô ấy cũng không muốn thực hiện cuộc gọi này.
Rõ ràng mấy năm nay Tống Giám đốc Trương đã rất vất vả, nếu nói cho Hoắc Tây biết, có lẽ bọn họ… vẫn còn có cơ hội!
Nhưng nếu diễn màn kịch này, rất có thế họ không còn khả năng.
Thư ký Tần do dự mãi, cuối cùng khuyên anh: “Tống Giám đốc Trương, sao anh không nghĩ lại.”
“Không cần nghĩ lại!”
Trương Sùng Quang ngồi trên xe lăn, giọng nói lạnh nhạt: “Chắc cô cảm thấy Hoắc Tây biết sự thật thì tôi còn cơ hội. Nhưng đó là cơ hội sao? Không phải… Đó chỉ là sự thương hại và đồng cảm, tôi không cần thương hại, tôi cũng không thế tưởng tượng ra cảnh Hoắc Tây suốt ngày phải hầu hạ một kẻ tàn tật được.”
Thư ký Tần không nhịn được nói: “Anh không phải!”
Trương Sùng Quang cụp mắt nhìn chăm chú vào chân trái, yết hầu hơi nhúc nhích… Sao lại không? Kế cả khi một ngày nào đó anh có thế đi lại như người bình thường, nhưng vết thương ở chân vẫn sẽ luôn tồn tại.
Anh nắm chặt tay: “Làm theo lời tôi!”
Thư ký Tân đành phải gọi.
Khi Hoắc Tây chạy đến bệnh viện, Hoắc Chấn Đông vừa mới phẫu thuật xong, được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Hoắc Minh và ôn Noãn đứng canh bên ngoài.
Đám con cháu trong nhà cũng chạy đến, tất cả đều im lặng đứng trên hành lang… Thấy Hoắc Tây tới, Ôn Noãn tiến đến, nhẹ giọng nói: “Dì út Minh Châu của con đang trên đường tới, còn Lục
u đã đi đón ở sân bay rồi.”
Dù Ồn Noãn là con dâu, nhưng tình cảm của bà dành cho Hoắc Chấn Đông vô cùng sâu nặng.
Lúc này bà không khỏi đau buồn.
Bà ôm Tiểu Hoắc Tinh, áp mặt vào má em bé, như thể hơi ấm sẽ khiến bà dễ chịu hơn.
Tuy Hoắc Minh cũng đau buồn, nhưng ông vẫn mạnh mẽ hơn ôn Noãn.
Ông vòng tay qua vai ôn Noãn, nhẹ nhàng nói: “Từ khi mẹ rời đi hai ngày trước, bố vẫn luôn trăn trở!… Nếu lần này thật sự không vượt qua được, tôi nghĩ bố sẽ không hối hận.”
Ôn Noãn nghe vậy lại càng buồn bực hơn.
Sao Hoắc Chấn Đông lại không hối hận chứ?
Hoắc Minh đi ký tên trước khi phẫu thuật, Hoắc Chấn Đông tỉnh lại trong chốc lát, lúc ấy ôn Noãn ở bên ông.
Hoắc Chấn Đông gần như hôn mê, ông cụ nhắm mắt lại nhưng vẫn không quên một cái tên.
Trương Sùng Quang.
Bởi Hoắc Chấn Đông biết, những đứa trẻ khác đều sẽ quay về, nhưng Sùng Quang sẽ không trở về nữa.
Hoắc Chấn Đông nhớ mãi không quên.
Ông cụ liên tục gọi tên Trương Sùng Quang,
sau khi mở mắt ra nhìn thấy ôn Noãn, ông cụ liền kéo tay bà, lấm bấm: “Tìm Sùng Quang về! Các con không tìm, e là thằng bé sẽ không bao giờ trở
lại, ngoài ở nhà ra thằng bé còn có thể đi đâu được nữa chứ?”
Hoắc Chấn Đông nói xong lại rơi vào hôn mê.
Lúc này, òn Noãn vô cùng đau lòng.
Hoắc Doãn Tư dựa lưng lên tường, cắn nắm đấm, An Nhiên biết cậu ấy khó chịu trong lòng nên vẫn luôn ở bên.
Một lát sau, Hoắc Doãn Tư cầm điện thoại, bấm một dãy số.
Thuộc về Trương Sùng Quang.
Không ngờ, cậu ấy chưa kịp nói, Trương Sùng Quang đã trả lời: “Anh đến bệnh viện ngay đây.”
Hoắc Doãn Tư cũng rất ngạc nhiên.
Sau một lúc lâu cậu ấy mới hạ điện thoại xuống, nói với Hoắc Minh và ôn Noãn: “Lát nữa anh ấy sẽ đến.”
Khi Trương Sùng Quang chạy tới, cơ thể Hoắc Chấn Đông xuất hiện chuyển biến xấu, bác sĩ lại đẩy ông cụ vào phòng cấp cứu một lần nữa.
Nhưng không có hy vọng.
Nửa tiếng sau, bác sĩ chủ trì bước ra, ông ấy tháo khấu trang xuống nói với Hoắc Minh: “Rất xin lỗi ông Hoắc! chúng tôi đã cổ gắng hết sức!… vẫn còn thời gian, nếu có thế hãy nói lời từ biệt.”
Ngón tay Hoắc Minh khẽ run.
ốn Noãn dựa vào đầu vai ông, khóc không thành tiếng.
Sau một lúc lâu, Hoắc Minh mới đè nén giọng nói: “Đừng khóc, mọi người vào từ biệt ông và ông cổ đi.”
Nhưng ngay cả giọng ông cũng đang run rấy.
Những giọt nước mắt nóng hổi rơi ra từ khóe mắt ông.
Tinh bố con vài chục năm nay đứt đoạn, sao có thế không đau lòng chứ?
Người đầu tiên đi vào là ông và ôn Noãn, bác sĩ và y tá trong phòng cấp cứu đều đã rời đi, chỉ có ống và dụng cụ y tế còn đó, phát ra âm thanh điện tử yếu ớt.
Hoắc Chấn Đông đang trong thời khắc hấp hối.
Có lẽ sắp phải rời đi, đầu óc ông cụ thanh tỉnh lần cuối, Hoắc Chấn Đòng mở to mắt nhìn con trai mình, lấm bẩm: “Minh Châu với Lục Khiêm đâu? Sao không thấy chúng?”
Hoắc Minh cúi xuống nói bên tai ông cụ: “Họ
đang đến ròi, máy bay đã hạ cánh.”
“Tốt quá!”
Hoắc Chấn Đông không ngừng lặp lại câu nói này, ông cụ vẫn mong mỏi được gặp lại con gái yêu quý của mình, Minh Châu không thông minh nhưng cũng may mấy năm nay được như ý, thằng nhóc Lục Khiêm cuối cùng cũng không phụ lòng con bé.
Hoắc Chấn Đông khẽ nhắm mắt.
Hoắc Minh cúi đầu, khóe mắt rưng rưng, tuy muốn nói thêm vài lời nhưng ông cũng biết thời gian của Hoắc Chấn Đông không còn nhiều… ông cắn răng gọi con cái vào nói lời cuối với Hoắc Chấn Đông.
“Đừng khóc! Đừng khóc.”
“Hoắc Minh… Bố sắp được gặp mẹ con rồi, mấy năm nay bố rất nhớ bà ấy, nhưng bà ấy không bước vào giấc mơ của bố, bố sợ nếu đi quá muộn, bà ấy ở dưới phải chịu khổ, vậy phải làm sao đây? Vậy nên bố phải đến bên bà ấy sớm hơn một chút.”
“Các con không được đau lòng, bố không sao!”
Ai cũng đều rưng rưng nước mắt, nhưng
không aỉ bật khóc.
Lúc này Minh châu và Lục Khiêm chạy đến.
Lục u nhỏ tuối nhất trong nhà, cô bé không nhịn được mà ôm Hoắc Chấn Đông khóc, Hoắc Chấn Đông khó khăn giơ tay lên chạm vào tóc cô bé, đứa trẻ này thật giống Minh Châu!
Đáng tiếc, ông không thế nhìn thấy con bé gả chồng.
“Bố!”
Cổ họng Hoắc Minh châu nghẹn lại, dẫu biết con người có sinh có tử, nhưng bà ấy vẩn không chấp nhận được.
Hoắc Chấn Đông qua đời, bà ấy và anh trai không còn bổ mẹ nữa.
Hoắc Minh đi đến, nhẹ nhàng ôm lấy vai bà: “Minh Châu, mạnh mẽ lên.”
Minh Châu không khỏi ôm ông mà òa khóc: “Anh ơi!”
Hoắc Chấn Đông đã đến giới hạn, ánh mắt dán chặt vào Hoắc Tây, ông cụ muốn nói gì đó nhưng không nói nên lời… Hoắc Tây biết ông cụ muốn hỏi Trương Sùng Quang.
Cô vội vàng quỳ xuống lại gần, rưng rưng nước mắt nói: “Thằng bé sẽ đến ngay.”
Hoắc Chấn Đông nhắm chặt mắt lại.
Khi mọi người cho rằng ông cụ không còn tại thế nữa, thì cửa hành lang bệnh viện mở ra, thư ký Tân đấy xe lăn bước nhanh đến gặp Hoắc Chấn Đông lần cuối trước khi ông cụ qua đời.
“Ông/’ Trương Sùng Quang nắm lấy bàn tay lạnh buốt.
Hoắc Chấn Đông đã không còn sức nói chuyện, ông cụ miễn cưỡng mở mắt, nhìn chân trái của Trương Sùng Quang….
Môi ông mấp máy, cổ gắng phát ra âm thanh.
Ông muốn nói, về vụ tai nạn xe kia… ông luôn cảm thấy nên nói ra điều đó trước khi chết.
Nhưng bây giờ ông không thể nào nói ra.
Trương Sùng Quang cũng biết.
Anh cúi người ghé sát bên tai ông cụ, thì thầm: “Cháu sẽ chăm sóc Hoắc Tây và bọn nhỏ đến hết đời.”
Hai giọt nước mắt trượt xuống khóe mắt Hoắc Chấn Đông.
Nhưng những nếp nhăn trên mặt ông cụ đã dần dần thả lỏng…
Dường như ông vẫn luôn đợi, đợi Trương Sùng Quang, đợi anh nói câu này.
Đợi hai đứa nhỏ gương vỡ lại lành!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK