Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một phút sau, Hoắc Doãn Tư nhận được tin nhắn.

Trong đó là một cái địa chỉ thuộc một thành phố nhỏ bên cạnh thành phố B, đồng thời còn có một phần tài liệu về quá trình trưởng thành và quan hệ xã hội của An Nhiên.

Cuối cùng là một tấm ảnh chụp chung của An Nhiên và một người đàn ông gầy gò.

Trông người nọ ước chừng hai mươi ba, sắc mặt hơi tái, ánh mắt mang theo vẻ ưu buồn.

À, thì ra là tên bạn trai bị bệnh!

Cô ấy bán vòng tay cậu đưa cho tám trăm ngàn để chữa bệnh cho người nọ, Hoắc Doãn Tư cậu đây trong lòng cô ấy còn không bằng không khí.

Những sự quan tâm, những ngày chung sống, với cô ấy mà nói chẳng qua chỉ là một màn diễn.

Hoắc Doãn Tư xuất thân cao quý, trước giờ đều không xem phụ nữ ra gì, thế mà lần đầu rung động lại bị người ta đùa giỡn như thế, người cao ngạo như cậu sao có thể chịu được?

Cậu lẳng lặng ngồi trong phòng khách.

Điện thoại di động bị ném sang một bên, còn cái vòng tay thì bị cậu ném vào thùng rác.

Cậu nghĩ, cậu sẽ không bao giờ đi tìm cô ấy nữa.

Nhưng tốt nhất là cô ấy đừng để cậu bắt gặp, nếu không cậu sẽ không bỏ qua dễ dàng...

Tiếng gõ cửa khẽ vang lên: “Doãn Tư!”

Hoắc Doãn Tư giương mắt lên nhìn, là bố cậu – Hoắc Minh, thế nên nhẹ giọng gọi: “Bố!”

Hoắc Minh cười nhạt, bước vào.

Ông ngồi đối diện, chăm chú nhìn vẻ mặt khó coi của con trai mình, cười nói: “Lần trước không phải đòi dọn ra ngoài ở sao, sao mấy hôm nay lại cứ chạy về nhà?”

Hoắc Doãn Tư tỉnh bơ: “Bố không muốn con về à?”

Hoắc Minh vỗ vỗ ống quần, thờ ơ nói: “Bố sợ con không kiếm được vợ thôi! Cái cô thư ký trong công ty lần trước đâu, nghe lão Triệu bảo con có hứng thú với người ta, sao nào, bị con dọa chạy rồi?”

Hoắc Doãn Tư không muốn nói về chuyện này.

Cậu dựa vào ghế salon, tiện tay lật tạp chí: “Không hợp, không muốn tiếp tục.”

“À thế à!”

Hoắc Minh có hơi thất vọng, lúc đó ông nghe lão Triệu kể sống động như thật, còn tưởng rằng sắp nghe tin tốt từ Doãn Tư chứ, xem ra là vô vọng rồi!

Đáng tiếc mà, con trai ông có điều kiện tốt như vậy mà lại lãng phí tuổi xuân.

Người làm bố gượng cười: “Doãn Tư à, lúc bố bằng tuổi con đã sắp gặp được mẹ con rồi!”

Hoắc Doãn Tư miễn cưỡng: “Bố cũng nói là ‘sắp’!”

Thì chính là còn chưa gặp!

Hoắc Minh thấy hết cách, chỉ đành nói: “Được rồi, xuống tầng ăn cơm đi! Hoắc Tây và Sùng Quang mới đến, Miên Miên cũng đến!”

Ông nói xong thì xuống tầng trước.

Hoắc Doãn Tư ở lại ngồi một mình một hồi như đang thương tiếc cho lần rung động duy nhất của mình, hồi lâu sau cậu mới đứng dậy, chỉ là lúc đi cậu vẫn nhặt cái vòng tay lại, để vào trong ngăn kéo.

Lúc xuống tầng, cảm thấy toàn thân uể oải.

Hoắc Tây tin tức nhanh nhạy, cô đã nghe nói thư ký nhỏ chạy, Doãn Tư thất tình từ lâu.

Trong bữa ăn, cô không nhắc đến An Nhiên mà chỉ gắp cho Hoắc Doãn Tư một miếng sườn rồi nói nhỏ: “Hai ngày trước, cậu có đến bàn chuyện cưới xin với bố mẹ, cô gái đó không tệ, môn đăng hộ đối... với nhà chúng ta.”

Hoắc Doãn Tư giương mắt nhìn.

Cậu lẳng lặng nhìn Hoắc Tây chăm chú...

Hoắc Minh và Ôn Noãn cũng nhìn cậu, lát sau, Hoắc Doãn Tư nhàn nhạt nói: “Môn đăng hộ đối rất tốt! Sắp xếp đi!”

Cậu cũng không cần được vỗ về cảm xúc, chỉ là cậu nghĩ rằng, nếu lần rung động duy nhất đã không có kết quả thì cứ tìm một người phụ nữ thích hợp kết hôn đi!

Hoắc Minh thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn thấy nặng nề, giờ phút này thật ra ông hy vọng Doãn Tư sẽ từ chối hơn.

Thằng nhóc này đồng ý sảng khoái như vậy càng chứng tỏ nó bị tổn thương sâu sắc.

Hoắc Doãn Tư không ăn nhiều, ăn xong thì trở lên phòng ngủ tầng trên.

Miên Miên rất dính cậu, cứ háo hức chạy theo sau muốn nghe cậu kể chuyện, Hoắc Doãn Tư ôm cô bé lên đùi mình rồi thờ ơ kể, nhưng một lúc sau cậu cứ nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn của cô bé mà chìm vào suy nghĩ.

Cậu có cảm giác Miên Miên hơi giống người kia.

Sau đó cậu cười nhạo một tiếng, nghĩ gì vậy, cũng chỉ là một bước sai lầm mà thôi.

Sau đó, Hoắc Doãn Tư bắt đầu đi xem mắt.

Nhưng kiểu gì cũng không thuận lợi, không phải cậu quá soi mói mà là không chịu được sự soi mói của các cô ấy.

Hình ảnh cậu hẹn hò dùng bữa với các quý cô nổi tiếng được đăng tràn lan trên báo giải trí và tài chính, gần như mỗi tháng đều có bạn gái mới, bên ngoài đều đồn rằng Tổng Giám đốc Hoắc là một tay chơi chính hiệu.

...

Thành phố W.

Trong một quán cà phê nhỏ, An Nhiên mặc quần áo phục vụ, lẳng lặng nhìn người đàn ông trên màn hình lớn.

Là Tổng Giám đốc của Hoắc Thị - Hoắc Doãn Tư.

Cậu đang ngồi dùng bữa hẹn hò với cháu gái của ông vua sản xuất chip, cậu trông vẫn lịch sự cao quý như thế, đoạn tình cảm không hợp thời của bọn họ cứ như chưa từng để lại dấu vết gì trên người cậu.

Mặc dù cô ấy có biết cậu đã đi tìm mình.

Chắc hẳn cậu cũng đã biết tất cả về cô ấy, lúc này chắc đang xem thường.

Trong mắt An Nhiên thì như vậy sẽ tốt hơn.

“Làm phiền cô nhân viên lau dọn bên đây một chút.” Có người gọi.

An Nhiên lập tức đáp lời rồi bước qua cẩn thận lau khô bàn, cô ấy làm việc nghiêm túc cẩn thận nên khá được ông chủ yêu thích, tiền lương tạm ổn.

Nhưng vẫn không đủ tiền nên cô ấy phải làm tận hai công việc, mỗi ngày làm mười sáu tiếng.

Cô ấy còn phải trả lại tám trăm ngàn nữa.

An Nhiên cũng không biết tại sao mình lại cố chấp với tám trăm ngàn của Hoắc Doãn Tư như thế, dường như nếu trả lại thì tâm lý cô sẽ dễ chịu hơn chút, chứ không phải là cô ấy đã... lừa gạt cậu.

Chuyện đêm đó trên gác xép cũng sẽ không tệ hại đến thế.

Đêm khuya, An Nhiên lê thân thể mỏi mệt đến trạm xe buýt.

Xe buýt buổi tối, 30 phút mới có một chuyến.

Trời đổ mưa, gió đêm lạnh lẽo, cô ôm chặt lấy bản thân, ẩn mình trong màn đêm... Cô cố gắng khiến bản thân chết lặng để không nghĩ đến người kia nữa.

Nhưng điều khiến cô khó chịu hơn cả sự mệt mỏi, là cô độc.

Cô cảm thấy mình bị bệnh rồi, nếu không thì sao lại nhớ Hoắc Doãn Tư chứ, rõ ràng hai người bọn họ là không có khả năng nhất thế giới này.

Cô chia tay với người trước.

Là cô nói ra, cô nộp thay người nọ tám trăm ngàn rồi khóc lóc đòi chia tay.

Ngày đó mưa cũng rất lớn.

An Nhiên bước đi trong cơn mưa, cô ấy từ từ ngồi xổm xuống, cũng không biết mình đang khóc vì điều gì!

Đến tận bây giờ, cô ấy vẫn không thể hiểu nổi.

Cô chẳng qua chỉ đang tìm đủ mọi cách để kiếm tiền, không dám tiêu nhiều thêm một đồng, mỗi ngày tiền sinh hoạt không quá 15 đồng.

Lúc quán cà phê phát tin tức về người đó, cô ấy mới cho phép bản thân ngước mặt lên nhìn cậu.

Giống như những người bình thường khác, xem xét thế giới không thuộc về mình.

Cô ấy tích cóp mỗi ngày cho đủ tám trăm ngàn, sau đó, cô ấy tích cóp hai năm cuối cùng cũng đủ tiền...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK