Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Bạch quay lại, nhìn thấy khuôn mặt hốt hoảng của Lục U.

Vẻ mặt cô cô cùng phức tạp.

Trong lòng anh biết, nụ hôn vừa rồi chỉ là sự xúc động nhất thời khi sống sót sau tai nạn, không có nghĩa là Lục U thực sự chấp nhận anh, và anh cũng sẽ không dùng nó để ép buộc cô.

Cô là người anh yêu, đứa con cô đang mang trong bụng là máu thịt của anh.

Anh cứu cô là điều đương nhiên.

Diệp Bạch hâm nóng trứng luộc, bưng tới mép giường ngồi xuống, anh kê thêm hai cái gối sau đầu Lục U, ngăn không cho cô ngồi dậy, sau đó cắt trứng đút cho cô ăn.

Thức ăn đưa tới, Lục U lại không có há miệng.

Cô rũ mắt xuống, nói rất nhỏ: "Diệp Bạch, vừa rồi..."

Tuy là từ chối, nhưng cũng không còn cứng rắn như trước, Diệp Bạch có thể hiểu được cô, anh thấp giọng nói: "Anh biết đó không là gì cả! Em không muốn tha thứ cho anh cũng không sao, chờ con ổn định rồi anh sẽ đi! Lục U, khi nào em chịu gặp anh thì anh mới tới."

Trong mắt Lục U có nước mắt.

Trong lòng cô có quá nhiều chuyện bức bối không thể diễn tả được.

Diệp Bạch nói với giọng dịu dàng: “Ăn chút gì đó trước đi.”

Ánh đèn dịu nhẹ, khuôn mặt anh dưới ánh đèn cũng dịu dàng, cảnh tượng này rất giống với lúc anh đút cho cô ăn khi cô ngủ nướng nằm trên giường hồi mới cưới, hôm nay cảnh tượng đó lại xuất hiện, nhưng cũng chỉ là cảnh còn người mất.

Cô há miệng, vừa ăn vừa rưng rưng nước mắt.

Diệp Bạch nhìn cô chằm chằm, trong lòng tan nát...

Dù sao thì Lục U cũng thấy khó chịu, cô chỉ ăn một quả trứng, uống chút canh rồi nằm xuống, Diệp Bạch ăn hai quả còn lại rồi đi rửa bát, khi quay lại thì thấy Lục U đã nhắm mắt.

Không phải cô lạnh lùng xa cách mà là mệt mỏi.

Diệp Bạch không buồn ngủ, anh mới trải qua nỗi sợ hãi khi suýt chút đã mất cô, mất đi đứa con của mình.

Cả một đêm, anh gần như mất ngủ.

Sợ làm phiền Lục U đang nghỉ ngơi nên anh chỉnh đèn đầu giường tối xuống, còn dựa vào mép giường che bớt ánh sáng... Đã lâu rồi anh không ở gần cô như vậy, dưới ánh đèn yết ớt, anh tham lam nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô chăm chú.

Có lẽ cảm thấy không thoải mái nên trong lúc ngủ, Lục U hơi cau mày.

Diệp Bạch đặt tay lên bụng cô.

Anh không dám dùng sức.

Chỉ chạm vào rất nhẹ, sau đó anh cảm nhận được sự cử động của đứa bé trong bụng... Dù chỉ mới khoảng năm tháng, dù cách một cái bụng, nhưng Diệp Bạch vẫn có thể cảm nhận được sức sống mạnh mẽ của bé.

Anh nhờ quan hệ, nghe nói là một bé gái.

Vậy thì chắc chắn cũng đáng yêu như Tiểu Lục Hồi vậy, cơ thể cũng khỏe mạnh.

Ánh mắt Diệp Bạch vô cùng dịu dàng, anh đang nghĩ tên cho con, cho dù Lục U không sử dụng thì anh vẫn nghĩ ra rất nhiều cái tên, Lục Hoài Nhu, Lục Hoài Cảnh... Nghĩ tới nghĩ lui, hình như đều không xứng với con của họ.

Vậy gọi là Lục Lai?

Cũng hợp với Tiểu Lục Hồi nhỉ?

Nhưng ngay sau đó, người bố ruột là anh lại bác bỏ, Lục Lai... khó nghe quá!

Diệp Bạch trằn trọc suốt đêm.

Lúc này, anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện có thể bác sĩ đã nhầm, thật ra thì Lục U đang mang trong bụng một bé trai... (nói sau)

...

Tờ mờ sáng, Lục Thước đã chạy tới.

Người giúp việc trong biệt thự nhà họ Lục nấu cháo thịt và các món ăn phụ bổ dưỡng phong phú... Hoắc Minh Châu đi cùng Lục Thước, Lục Huân thì lát nữa phải đưa bọn trẻ đi học.

Hai mẹ con đẩy cửa phòng bệnh ra.

Diệp Bạch còn đang nghĩ tên, nghe thấy tiếng động thì quay đầu nhìn ra cửa.

Hoắc Minh Châu và Lục Thước nhẹ bước đi vào.

Lục Thước nhìn em gái, hỏi nhỏ: “Có tỉnh dậy không?”

"Có dậy một lần! Ăn được một chút."

Diệp Bạch đứng dậy nhường cho Hoắc Minh Châu ngồi xuống, Hoắc Minh Châu lo lắng cả một đêm làm gì có tâm trạng ngồi nữa... Bà vừa áy náy vừa hối hận, nếu không về thành phố B thì Lục U sẽ không xảy ra chuyện gì rồi.

Bà cúi xuống, vuốt ve khuôn mặt con gái, thì thầm: “Ai cũng không dám nói cho bố nó biết, sợ ông ấy lớn tuổi không chịu nổi! Bố Lục U thương nó nhất, khi Lục U còn nhỏ, ông ấy đã dựng một cái lều màu hồng trong phòng sách cho nó chơi, nếu ông ấy mà biết được thì sẽ đau lòng lắm!”

Nói xong bà ngước lên, trịnh trọng nói lời cảm ơn Diệp Bạch.

Bà nói: "Diệp Bạch, cảm ơn con!"

Diệp Bạch hơi nghẹn ngào: "Mẹ, việc phải làm mà! Mẹ đừng nói như vậy."

Hoắc Minh Châu cụp mắt cười, không nói thêm gì nữa!

Diệp Bạch rất lưu luyến, nhưng anh cũng biết Lục U sẽ không tha thứ cho mình, càng không chấp nhận anh là chồng của cô... Anh biết tiến biết lùi, vì vậy khàn giọng nói: "Vậy con về trước! Lần sau sẽ tới thăm cô ấy."

Anh sợ mình làm gai mắt người khác, không nán lại thêm mà đi ngay.

Lúc đóng cửa lại...

Diệp Bạch không đi ngay, anh đứng đó thất thần một lúc lâu, cảm thấy rất hận mình... Hận đêm đó mình đã nói ra những lời tuyệt tình như vậy.

Nếu lúc ấy anh không làm thế thì bây giờ có thể ở bên cạnh Lục U rồi.

Sẽ không làm khó cô như bây giờ.

Bên trong phòng bệnh, sau khi Diệp Bạch đi, Hoắc Minh Châu khẽ thở dài một tiếng.

Bà là mẹ, có người mẹ nào mà không mong con gái có một cuộc hôn nhân hạnh phúc? Cuộc sống của con trai rất mỹ mãn, nhưng con gái lại có đường tình lận đận, bà rất sợ... sợ đến khi Lục Khiêm rời khỏi thế giới này, Lục U vẫn còn lận đận như thế.

Lục Thước đoán được tâm sự của mẹ mình.

Anh đi tới nhẹ nhàng ôm lấy bà, trầm giọng nói: "Mẹ, con cháu tự có phúc của con cháu, hơn nữa... không phải còn có người anh trai là con đây sao? Ngày nào còn có con thì con sẽ vẫn luôn đối xử tốt với em gái, Tiểu Lục Hồi và đứa bé trong bụng Lục U, con cũng sẽ nuôi như con ruột."

Nghe anh nói như vậy, Hoắc Minh Châu được an ủi rất nhiều.

...

Lúc Lục U tỉnh dậy đã gần trưa.

Cô mở mắt ra, trong phòng bệnh tràn ngập ánh mặt trời, mẹ của cô còn cố tình tìm hai bình hoa tới cắm hoa tươi vào... Cho nên khi cô tỉnh lại đã ngửi được hương thơm của hoa.

Tâm trạng dường như tốt lên.

Đương nhiên, cô cũng phát hiện Diệp Bạch không có đây.

Hoắc Minh Châu thấy cô đã tỉnh thì vuốt trán cô, nhỏ giọng nói: "Trời sáng, mọi người tới thì nó đi rồi! Có lẽ sợ con tỉnh lại nhìn thấy sẽ khó chịu."

Lục U vùi mặt vào gối không nói gì.

Hoắc Minh Châu lại nói: "Ngồi dậy ăn chút gì đó đi! Sáng sớm đầu bếp trong nhà đã nấu đó, cũng đã mang sang cho bà Lý rồi, bà Lý cảm thấy có lỗi, muốn làm mấy món tủ cho con ăn."

Lục U mỉm cười: "Thôi đừng, để bà ấy chăm sóc chú Lý đi."

Hoắc Minh Châu gật đầu: "Đúng vậy! Cũng cực khổ lắm! Trong nhà còn có đứa con sắp đi học, bây giờ lại không có ai ở bên cạnh, lúc quan trọng còn nghĩ đến con."

Mẹ con hai người cứ thì thầm nói chuyện mãi.

Trong lúc nói chuyện, Hoắc Minh Châu đã điều chỉnh giường cao lên.

Lại giúp Lục U rửa mặt rồi đút cho cô một chén cháo thịt nhỏ và một ít đồ bổ dành cho phụ nữ mang thai.

Lục U ăn xong, cảm thấy khỏe hơn nhiều!

Cô có tinh thần hơn, hai mẹ con nói chuyện một hồi, không khỏi lại nói tới Diệp Bạch... Lục U ngẩn người, thành thật nói: "Sau tối hôm qua, về tình về lý con cũng không có cách nào đối xử với anh ấy như trước đây được, nhưng ở bên nhau thì dường như lại hơi miễn cưỡng! Mẹ, con không muốn miễn cưỡng mình."

Hoắc Minh Châu ủng hộ quyết định của cô.

Bà sửa chăn lại cho con gái, nói: "Anh con cũng nói để cho con tự quyết định."

Lục U vô cùng cảm kích người nhà mình.

Ngay tại lúc này, Lục Huân cũng tới, chỉ là sau khi đẩy cửa ra, cô hơi giật mình...

Bởi vì không phải chỉ có một mình cô.

Lục Huân gặp Chương Bách Ngôn và Tần Dụ trong bệnh viện, hẳn là Tần Dụ đã mang thai nên đến đây để kiểm tra... Không biết nghe được tin Lục U nằm viện từ đâu, nói là qua thăm một chút.

Lục Huân: Thế này thì thăm làm sao!

Không phải họ sắp kết hôn à? Bây giờ lại qua thăm người yêu cũ của chồng mình, trong lòng không cảm thấy khó chịu sao? Vậy mà Chương Bách Ngôn cũng không có vẻ gì là phản đối.

Lục Huân cảm thấy cặp vợ chồng chưa cưới này thật là khó hiểu!

Quả nhiên, khi nhìn thấy Chương Bách Ngôn và Tần Dụ, Lục U rất bất ngờ.

Hoắc Minh Châu chửi thề trong lòng.

Chuyện gì thế này, là chủ ý của ai vậy?

Bầu không khí trong phòng bệnh rất quái dị.

Cuối cùng, Tần Dụ là người mở miệng trước, cô ấy nhẹ nhàng nói: "Lục U, thấy cô không sao là tôi yên tâm rồi! Sáng sớm Bách Ngôn nhận được điện thoại, nói cô xảy ra chuyện nằm trong bệnh viện, tôi và anh ấy đều rất lo lắng, đúng lúc tới bệnh viện nên qua xem một chút."

Cô ấy nói xong thì nhìn về phía Chương Bách Ngôn.

Chương Bách Ngôn đút tay trong túi quần, không lên tiếng.

Tần Dụ cũng không để bụng, cô ấy vẫn ôn hòa nói: "Bách Ngôn, anh nói chuyện với cô ấy một chút đi, em đi lấy giấy xét nghiệm thai."

Tần Dụ vừa định đi, Chương Bách Ngôn đã nắm lấy cổ tay nhỏ của cô ấy lại.

Nhưng Tần Dụ lại nhẹ nhàng thoát ra, cô ấy mỉm cười: "Anh ở lại đi, nói chuyện giải sầu với Lục U, một mình em không sao đâu."

Ánh mắt Chương Bách Ngôn trầm xuống.

Tần Dụ bước đi rất vội, thậm chí còn có chút chật vật, cô ấy mang thai, còn chuẩn bị kết hôn, nhưng trên người quả thật không nhìn ra chút vui mừng nào, còn gầy đi so với trước đây...

Đi tới cửa, lần đầu tiên cô ấy ốm nghén.

Khó chịu nôn ọe một hồi lâu, Tần Dụ ôm ngực, bắt đầu căm ghét chính mình, rõ ràng chuyện không liên quan đến Lục U, vậy mà cô ấy lại kéo Lục U vào... Cho nên vừa rồi nhất định Chương Bách Ngôn đã tức giận!

Nhưng cô ấy cũng giận, phải nói với ai đây!

Nếu cô ấy sớm biết Chương Bách Ngôn có một thư ký thân cận giống Lục U đến tám phần, nếu cô ấy sớm biết Chương Bách Ngôn đi đến chỗ nào cũng dẫn theo thư ký kia, nếu cô ấy sớm biết họ đã có thỏa thuận, cô ấy nhất định sẽ không kết hôn hay thậm chí là mang thai con của anh.

Thỏa thuận gì chứ!

Không phải bao nuôi, nhưng cũng không khác lắm...

Thư ký kia đã ký hợp đồng dài hạn, cô ta không được kết hôn, cũng không được yêu, thậm chí còn không được qua lại với người khác giới. Chương Bách Ngôn cũng chu cấp cho cô ta một căn nhà trị giá hai mươi triệu tệ, còn có năm triệu tiền lương hàng năm.

Có khác biệt gì với đàn ông nuôi phụ nữ đâu?

Nghe nói Chương Bách Ngôn sẽ không qua đêm ở đó, nhưng thỉnh thoảng họ sẽ ăn một bữa cơm riêng... Hoặc là đi du lịch.

Loại quan hệ này không phải bao nuôi...

Mà giống yêu hơn.

Thư ký nữ là thế thân của Lục U, cô ta thay Lục U yêu đương với Chương Bách Ngôn.

Loại quan hệ này làm cho Tần Dụ buồn nôn!

Cô ấy muốn chia tay, nhưng cách ngày cưới chỉ còn lại không tới mười ngày, lúc này cô ấy còn đang mang thai... Quả thực rất khó để tưởng tượng Chương Bách Ngôn làm sao vừa lên giường với cô ấy vừa đi du lịch Nhật Bản với nữ thư ký kia vào tháng trước.

Nhưng cô biết trong lòng anh là ai.

Cô ấy lợi dụng Lục U, cô ấy dùng Lục U đả kích Chương Bách Ngôn, như thế này cũng làm cho cô ấy buồn nôn với chính mình... Tần Dụ đứng trước tấm gương trong nhà vệ sinh, cô ấy nhìn bản thân mình.

Tại sao cô ấy lại trở nên như vậy...

Một bóng người đứng sau lưng cô ấy, là chồng tương lai, và cũng là bố của đứa con trong bụng cô.

Tần Dụ cụp mắt, thấp giọng hỏi: "Nhanh vậy đã nói xong rồi à? Chẳng lẽ là vì có người mới rồi nên người cũ cũng chẳng còn quan trọng nữa? Người yêu mới trẻ tuổi dịu dàng càng làm cho Tổng Giám đốc Chương lưu luyến không rời được à?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK