Cô ấy tất nhiên không dám nói.
Hoắc Tây dựa theo thái độ của cô ấy thì đã đoán được chân tướng, cô im lặng một lúc rồi lên tiếng: "Tôi muốn thấy chiếc xe đó."
Trợ lý khuyên bảo: "Tôi nghe nói chiếc xe đã bị vứt ở bãi phế liệu rồi! Chưa chắc đã tìm lại được."
"Tìm giúp tôi! Bằng bất cứ giá nào."
Trợ lý nghe thấy thái độ kiên quyết trong giọng nói của cô, lập tức nói: "Vâng, luật sư Hoắc."
Bốn tiếng sau.
Hoắc Tây lái xe đến một bãi phế liệu. Ở đây có rất nhiều xe hỏng chất thành đống. Người phụ trách ở đây đi cùng cô, cười nói: "Cô đừng xem mấy chiếc xe này như đồ bỏ đi, nếu được sửa sang lại thì có giá không hề thấp đâu. Đa số xe ở đây là do gặp tai nạn bị đụng nát bét, chẳng hạn như chiếc này, đây là xe tiêu khiển của một cậu ấm, lúc gặp tai nạn đừng nói là xe, đến người cũng không toàn thây."
Anh ta nói rất vô tư, chắc là đã quen rồi.
Hoắc Tây kéo áo khoác trên người, khàn giọng nói: "Chiếc xe tôi muốn xem ở đâu?"
Quản lý chỉ ra xa: "Chiếc đó phải không? y, cô muốn xem chiếc xe nát đó làm gì vậy, xe này hồi trước đúng là hàng ngon, chỉ tiếc xảy ra chuyện lớn, nghe nói chủ chiếc xe bị đụng đến nát cả một chân… Chậc chậc chậc, tôi nghĩ chắc giờ cái chân đó bị phế rồi, thật đáng tiếc."
Hoắc Tây không quan tâm lời anh ta nói.
Cô vội vàng đi đến chỗ chiếc xe, giữa đám cỏ dại mọc thành bụi là chiếc Lincoln loang lổ vết rỉ sét.
Không thể đoán được màu sắc ban đầu của xe.
Phần đầu xe hoàn toàn nát bét, buồng điều khiển chỉ còn lại chút không gian nhỏ hẹp. Chỗ ghế ngồi dù bị phơi gió phơi sương suốt hơn nửa năm nay vẫn có thể nhìn thấy vết máu đỏ thẫm trên đó.
Đầu ngón tay Hoắc Tây run run, khẽ chạm vào…
Đây… đây là máu của Trương Sùng Quang, có lẽ còn có cả da thịt của anh.
Khi trợ lý của cô chạy đến, khóe mắt của Hoắc Tây đã thấm ướt… Đứng ở đó một lúc lâu sau, Hoắc Tây nhẹ giọng nói: "Đi thôi!"
Trợ lý không dám hỏi đi đâu.
Hoắc Tây lái xe, vào nội thành thì bảo trợ lý xuống xe. Trợ lý đứng bên ngoài xe lo lắng: "Luật sư Hoắc, cô…"
Hoắc Tây kéo cửa kính xe xuống.
Cô bình tĩnh nói: "Tôi đi tìm Trương Sùng Quang."
Sau khi cửa kính xe được nâng lên, chiếc Bentley màu trắng từ từ rời đi. Hoắc Tây lái xe rất chậm, vì đôi mắt của cô đã bị nước mắt che mờ.
Hơn nửa tiếng sau, cô đến căn biệt thự mà họ từng chung sống. Người giúp việc trong nhà thấy cô đều cực kỳ kinh ngạc: "Bà chủ, sao cô lại đến đây?"
Hoắc Tây đóng cửa xe, ngửa đầu nhìn lên lầu hai.
"Ông chủ có ở nhà không?"
Người hầu do dự nói: "Ông chủ có ở nhà, nhưng cả ngày hôm nay ông chủ không xuống lầu, trông tâm trạng không tốt lắm."
Hoắc Tây nhíu mày, làn mi cong dài khẽ rung.
Cô lập tức vào nhà, đi qua đại sảnh, đi dọc theo tay vịn lên lầu hai.
Người giúp việc muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.
Hoắc Tây lên lầu hai đi đến trước cửa phòng ngủ chính. Bên trong cực kỳ yên tĩnh… Cô đặt tay lên cánh cửa.
Cô biết cô đến tìm Trương Sùng Quang mang ý nghĩa gì.
Cuối cùng, cô vẫn đẩy nhẹ cửa ra.
Trương Sùng Quang ở bên trong phòng ngủ. Anh ngồi lặng lẽ trên tấm thảm cạnh giường, ảnh chụp bày rải rác xung quanh anh… Còn có một hộp thuốc giảm đau.
Nghe thấy tiếng cửa mở, anh không vui nói: "Không phải tôi đã nói không có sự cho phép của tôi thì không được tùy tiện vào đây sao?"
Người đứng trước cửa không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng bước vào.
nh ngước mắt, thì thấy Hoắc Tây.