Khương Lan Thính bế con trai, trong lòng nặng nề.
Anh thấp giọng nói rất xin lỗi.
Ôn Noãn vuốt ve Tiểu Khương Sanh, cuối cùng vẫn mềm lòng, bà nói thêm: “Mặc dù bây giờ cậu và con bé lại một lần nữa sống bên nhau, nhưng tôi nghĩ Hoắc Kiều vẫn sẽ lạnh nhạt với cậu! Không có tình cảm nào dư thừa, chỉ chấp nhận sống vậy thôi.. Nhưng Lan Thính, chấp nhận sống, cũng có điểm mấu chốt, ít nhất phải có thể gánh vác trách nhiệm, ít nhất cũng phải có thể tìm được người, nếu không thì có khác gì góa vợ góa chồng? Không bằng giải thoát cho nhau sớm, hai đứa đều còn trẻ, có lẽ sau này còn có thể tìm được người thực sự khiến trái tim mình rung động.”
Khương Lan Thính không muốn nghĩ đến chuyện Hoắc Kiều sẽ tìm người khác.
Anh khẽ nói: “Mẹ, con không có ý định tìm người khác!”
Ôn Noãn cười nhẹ, nói rất dịu dàng: “Đã không còn sớm, nhanh đi cho kịp chuyến bay! Nếu Tiểu Khương Sanh có chuyện gì thì gọi cho tôi.”
Khương Lan Thính hơi xúc động: “Cảm ơn mẹ!”
Anh đưa Tiểu Khương Sanh bay đến thành phố H ngay trong đêm hôm đó, thế nhưng anh không liên hệ với Hoắc Kiều ngay lập tức, càng không có chuyện sẽ nói với cô rằng anh sẽ ở trong căn phòng ngay bên cạnh phòng cô.
Anh dẫn theo cậu con trai nhỏ, hỗn loạn tới mức gà bay chó sủa.
Đêm đến, Tiểu Khương Sanh không chịu ngủ, đôi mắt to tròn mở to nhìn anh, nở nụ cười toe toét đầy vui vẻ, lộ ra mấy chiếc răng sữa trắng trắng, còn phát ra âm thanh a a.
Cả một đêm, anh đều không ngủ được!
Khương Lan Thính suýt chút nữa thì sụp đổ, chuyện này còn mệt mỏi hơn cả mở một cuộc họp thâu đêm, nhưng đồng thời trong lòng anh lại càng thêm tự trách… Khi anh không hề hay biết, Hoắc Kiều đã trải qua biết bao nhiêu đêm như vậy.
Ngày hôm sau, anh dẫn theo Tiểu Khương Sanh đến rạp chiếu phim lớn nhất thành phố H.
Hoắc Kiều đang diễn tập ở đó.
Cô hát ca khúc chủ đề bằng Tiếng Anh của bộ phim điện ảnh kia, tinh tế cảm động, tình cảm mãnh liệt, Khương Lan Thính không biết Hoắc Kiều lại có thể hát Tiếng Anh tốt như vậy, từ trước tới nay anh chưa từng biết khi cô biểu diễn lại tỏa sáng lấp lánh, rực rỡ lóa mắt đến vậy.
Hoắc Kiều diễn thử bao nhiêu lần, Khương Lan Thính liền đứng ở đó nghe hết bấy nhiêu lần.
Cô vẫn chưa phát hiện ra anh.
Mãi cho đến buổi công chiếu ngày hôm sau, cô đứng trên sân khấu hát xong ca khúc chủ đề bằng Tiếng Anh kia, xuống sân khấu, cô mới phát hiện Khương Lan Thính ở ngay bên dưới, anh ôm con xem cô biểu diễn.
Anh ngồi ở vị trí ngay bên cạnh cô, im lặng chăm chú nhìn cô.
Dường như anh đã chờ cô rất lâu…
Trong một giây đó, tâm trạng của Hoắc Kiều vô cùng phức tạp, nhưng ở nơi này có rất nhiều người đang nhìn cũng như người quen của cô, cô vẫn cố gắng đè nén và kiếm chế, đi xuống dưới, Khương Lan Thính đứng dậy đón cô.
Vô số ống kính nhắm thẳng về phía họ.
Dưới vô số ống kính máy ảnh, anh cúi người hôn lên hai má cô, không nói gì... Bởi vì trên thế giới này, anh chính là người không có tư cách nói chúc mừng cô nhất, bởi vì vốn dĩ nhân vật nữ chính này thuộc về cô.
Khóe mắt Hoắc Kiều hơi ẩm ướt.
Bộ phim điện ảnh này từng là giấc mơ của cô.
Khi đó, vì tức giận nên cô mới nói muốn hai người cùng bình tĩnh lại một chút, thế nhưng thật ra cô cũng từng âm thầm ảo tưởng, nếu cô gây dựng được thành tựu trong sự nghiệp, có phải trong lòng Khương Lan Thính, cô sẽ không chỉ có mỗi ngoại hình xinh đẹp mà thôi?
Về sau, cô mang thai, giấc mơ tan biến.
Mãi cho đến tận bây giờ, cô vẫn không nói ra những suy nghĩ trong lòng này, trước đây là do kiêu ngạo không chịu nói, mà hiện tại là vì không cần thiết phải nói, bởi vì hai người họ đã như vậy rồi!
Bộ phim tiếp tục chiếu.
Thế nhưng đôi mắt Hoắc Kiều lại ẩm ướt, chỉ một khoảng thời gian ngắn mà dường như đã tua lại một lần nữa những năm tháng của cô và Khương Lan Thính, khiến cô trải qua những cay đắng ngọt bùi nơi đất khách một lần nữa.
Cô sợ mình sẽ mất bình tĩnh, bèn ra ngoài hít thở chút không khí trong lành.
Một gói khăn giấy được đưa tới trước mặt cô.
Cô cúi đầu nhìn, thứ lọt vào tầm mắt của cô, ngoài gói [Khăn giấy mini siêu dai Vinda], còn có bàn tay tràn đầy sức mạnh nam tính của Khương Lan Thính.