Khi cô chia tay với Lục Khiêm, ông giữ cô ta bên cạnh làm việc thì cô không nói được gì.
Nhưng đến bây giờ người nên đi vẫn ở lại đây.
Cô ấy ở tận thành phố B, mà ông và Lam Tử Mi lại ở cạnh nhau như vợ chồng.
Nếu như là Hoắc Minh Châu của quá khứ có lẽ sẽ không thèm quan tâm mà rời đi.
Nhưng bây giờ cô đã có Thước Thước rồi, bọn họ còn có hôn ước, nhưng điều này làm cô phải nể nang.
Đúng vậy. Cay đắng làm sao.
Dù sao Lục Khiêm cũng hiểu cô, ông biết cô đang giận vì chuyện gì, sau khi cân nhắc một lúc ông vẫn nói thẳng với cô: “Đứa bé kia là con của Lục Quân! Chắc em vẫn còn nhớ Lục Quân! Minh Châu, đứa bé kia đã học tiểu học rồi, nhà của con bé ở thành phố C.
Ông không thể, không thể làm con của Lục Quân phải xa rời quê hương.
Vì tình cảm của Lục Khiêm.
Ông đã giải thích rõ ràng, nhưng Minh Châu lại chỉ thấy lưng mình tê tái.
Con gái của Lục Quân.
Nghĩ đến lí do Lục Quân chết, Minh Châu tròn mắt cười nhạt: “Anh bắt đầu muốn chuộc tội sao? Đồng nghiệp của anh chết rất đáng tiếc, vậy còn em thì sao?”
khổ.
Thanh xuân mà cô từng nỗ lực năm ấy, cô cũng phải chịu
Điều đó không có ý nghĩa gì sao?
Nếu trong lòng ông có cô, dù ông không đuổi Lam Tử Mi đi thì ông cũng sẽ không có chút quan hệ nào với cô ta.
Rất nhiều chuyện có thể để những người bên cạnh làm giúp.
Nhưng ông không làm vậy, ông ôn con của Lục Quân và Lam Tử Mi.
Mà con trai ruột của ông lại trơ mắt nhìn bố mình ôm con của người khác.
Tình yêu là ích kỷ, Minh Châu tự nhận thấy cô không vĩ đại như vậy.
Dưới ánh đèn trắng xóa, cô nâng mí mắt mệt mỏi lên, nhẹ nhàng nói: “Dù anh muốn đền bù tổn thất hay chuộc tội, em không cản anh, nhưng Lục Khiêm, anh phải nhớ kỹ, em không có nghĩa vụ gì hết.
Tuổi trẻ của người phụ nữ có hạn.
Minh Châu đã lấy được rất nhiều kinh nghiệm từ chỗ anh trai mình và Ôn Noãn.
Tự bản thân cô cũng từng đau đớn qua.
Cô ấy thấy cô đã được dạy dỗ rất nhiều rồi.
Nếu là lúc trước, khi cô nói những lời này chắc chắn cô sẽ không dám nhìn ông.
Nhưng bây giờ không còn quan trọng nữ, cô nhìn thẳng vào mắt ông, cuối cùng nói ra câu nói kia: “Hôn lễ của chúng ta lùi lại đi! Sau khi anh giải quyết hết tất cả mọi chuyện cần thiết lại nói sau!”
Sợ ông không hiểu, cô còn nói: “Trong cuộc hôn nhân, chỉ ba người đã rất chật chội rồi, đừng nói đến người thứ tư.
Cô không phải thánh.
Cô không ghét đứa bé gái kia, nhưng cô không thích Lam Tử Mi.
Vẻ mặt Lục Khiêm rất nghiêm túc.
Ông nói: “Anh không hề có ý định có người thứ tư! Anh chỉ muốn nhìn đứa bé kia một chút thôi, sau này cũng sẽ không gặp lại nữa!”
Minh Châu cười nhạt, cô không cãi ông.
Cô không tin cách làm người của Lam Tử Mi
Yết hầu của Lục Khiêm hơi di chuyển, ông cảm giác như đang đấm lên bông, ông cũng cảm nhận được sự quyết tâm của Minh Châu.
Bầu không khí ngưng đọng lại.
Đúng lúc này Thước Thước tỉnh dậy.
Cậu bé xoa mắt nhìn Lục Khiêm, từ trước đến nay cậu nhóc đều hơi sợ ông nên ngồi dậy ngay lập tức.
Dưới sự gấp gáp, cậu bé gọi một tiếng ông cậu.
Lục Khiêm sờ đầu cậu bé: “Đồ ngốc này, gọi bố chứ!”
Thước Thước theo bản năng muốn nhào vào lòng ông, nhưng trong nháy mắt cậu bé lại nghĩ đến điều gì, khuôn mặt nhỏ xị ra, sau đó không nhúc nhích nữa, chỉ mở to mắt nhìn ông, còn rưng rưng nước mắt.
Cậu bé do dự.
Vì hôm nay bố đã ôm bạn nhỏ khác.
Lục Khiêm rất đau lòng: “Đồ ngốc! Đó là con của chú.
Suy nghĩ của Thước Thước rất đơn giản.
Cậu bé nhào vào lòng bố ngay lập tức, không nói gì hết, chỉ im lặng ôm thôi.
Lục Khiêm dỗ dành cậu bé một lúc.
Ông nhẹ nhàng nói với Minh Châu: “Tối nay em ngủ ở Lục Viên đi! Sáng mai anh đưa em về thành phố B.”
Minh Châu không chấp nhận.
Cô ấy bình tĩnh nói: “Em tự đi về!”
Lục Khiêm hạ giọng: “Chuyện giữa chúng ta, chúng ta tự giải quyết, em định huy động nhân lực à? Lúc đến anh đã gọi điện cho bà cụ rồi, bà cụ biết hai người đến thì cực kỳ vui vẻ.
Thấy ông nhắc đến bà cụ, Minh Châu rất tủi thân.
Cô ấy hơi nghẹn ngào.
Nửa ngày sau cô mới trả lời một câu: “Ngày mai không cần anh chở!”
Chỉ dựa vào lời này, Lục Khiêm đã biết ông vẫn chưa dỗ được cô rồi.
Ông không nói thêm gì nữa, kéo hành lý dẫn hai mẹ con cô ngồi lên xe.
Khi đến Lục Viên, bà cụ thật sự đứng đợi sẵn ở đó rồi.
Vẻ mặt của hai người họ không tốt, bà cụ hiểu nhưng bà cũng không nói thêm gì cả.
Lục Khiêm đặt hành lý xuống, lấy ra một điếu thuốc.
Ông vừa châm thuốc vừa nhìn Minh Châu: “Mẹ, mẹ thu xếp đi! Con vẫn phải về căn cứ một lát.”
Chuyện bên kia không thể thiếu ông được.
Bà cụ đã biết chuyện từ chỗ thư ký Liễu, nhưng bà là một bà cụ rất kiên nhẫn, bà không nói gì mà để ông yên tâm đi làm.
Bà cụ thâm thúy nói: “Giải quyết việc cho xong đi, về sau phải tập trung vào gia đình.”
Mắt Lục Khiêm sâu hoắm.
Ông than thở rồi bước vào bóng đêm.
Tâm trạng của Minh Châu không tốt nhưng cô vẫn phải mạnh mẽ cho Thước Thước ăn khuya.
Bà cụ vốn muốn đưa cháu trai đến ngủ ở phòng của mình, nhưng Minh Châu nói: “Hôm nay tâm trạng của thằng bé không tốt, vẫn là ngủ với con đi! Con dỗ thằng bé đi ngủ.”
Bà cụ suy nghĩ lại.