An Nhiên?
Cô ấy… ở đây ư?
Điện thoại di động trong tay Hoắc Doãn Tư bất ngờ ngã xuống đất, anh không chờ nổi mà quay người lại nhìn, trong nháy mắt quay đầu đó, tâm tình của anh phức tạp tới cực điểm.
Chờ mong, sợ hãi.
Là cảm xúc anh chưa từng có.
Hồi hộp lo lắng mà người ta thường nói, có lẽ chính là ý này đúng không?
Cuối thang máy, dòng người chen chúc xô đẩy, nhưng lại không có bóng dáng của An Nhiên... Mí mắt Hoắc Doãn Tư khẽ giật giật, ngay sau đó anh đã làm chuyện mà cả đời chưa làm bao giờ.
“Rất xin lỗi, cho qua một chút!”
Anh một đường nói xin lỗi với người ta, vừa toàn lực chạy ngược lên phía trên, một lát sau anh chạy lên trên tầng, thở gấp, nôn nóng nhìn ra bốn phía, chỉ có điều tròn từng gương mặt đi tới đi lui kia cứ đong đưa trước mắt, nhưng lại không có một khuôn mặt là của An Nhiên.
Yết hầu Hoắc Doãn Tư khẽ lăn, anh đang muốn vận dụng quan hệ tìm người thì hành lang một bên lại có người quen đi ra.
Là Tư An Nhiên và chồng mới cưới của cô ta.
Bụng Tư An Nhiên nhô lên thật cao, rõ ràng chính là đang mang thai, mà người đàn ông bên cạnh cô ta thì che chở cô ta như bảo bối, ngược lại biểu tình Tư An Nhiên rất nhạt, nhìn cũng không để ý đối phương.
Hoắc Doãn Tư nhìn chằm chằm cô ta.
Thì ra, một tiếng An Nhiên kia, là gọi Tư An Nhiên.
Chứ không phải An Nhiên!
Cũng đúng, An Nhiên làm sao lại đến khoa phụ sản của bệnh viện, sau khi bọn họ phát sinh quan hệ lần cuối, cô đã đi mua thuốc uống, làm sao có thể mang thai chứ?
Hoắc Doãn Tư, mày lại đang mong đợi cô ấy mang thai!
Thật là buồn cười!
Rõ ràng là mày… Là mày nói nhiều lời khó nghe như vậy, mày nói cô ấy không đáng tiền, mày nói cô ấy không xứng làm bà Hoắc, thì làm sao cô ấy có thể nguyện ý sinh con dưỡng cái cho mày chứ?
Khuôn mặt Hoắc Doãn Tư tái nhợt.
Trong đôi mắt đen cũng nhiễm mất mát không dễ phát hiện.
Điều này khiến Tư An Nhiên thấy rất ngạc nhiên, cô lại nhìn thấy vẻ mặt mất hết tinh thần của Hoắc Doãn Tư, người không dễ chọc nhất trong giới kinh doanh, cảm thấy thật mới mẻ.
Cô ta khẽ nhếch môi: “Giám đốc Hoắc!”
Hoắc Doãn Tư phục hồi tinh thần lại, khi nhìn thấy Tư An Nhiên thì vẻ mặt lại càng phức tạp, tuy nói thân thế của An Nhiên không thuyết phục được, nhưng trong lòng hai nhà Hoắc Tư đều rất rõ ràng.
Chỉ là, Tư An Nhiên nhất định không biết.
Hoắc Doãn Tư thái độ lãnh đạm, chỉ gật đầu, Tư An Nhiên cũng lơ đễnh nghiêng người nói với chồng: "Em hơi mệt, anh đỡ em xuống lầu đi!"
Vợ chồng Tư An Nhiên rời đi.
Hoắc Doãn Tư lại một mình đứng ở cửa thang máy, anh lẳng lặng đứng đó, cũng không để ý ánh mắt khác thường của người đến người đi, anh không nhúc nhích, chỉ cảm thấy trong không khí có một hương vị quen thuộc.
Là mùi kem dưỡng tay cừu.
Anh đã mua cho An Nhiên, từng thoa lên tay cho cô nên mùi hương này anh rất quen thuộc.
Anh tham lam ngửi mùi vị đã lâu không thấy.
Mãi cho đến khi tâm tình nhảy nhót lúc nghe thấy "An Nhiên" chậm rãi lạnh xuống, mãi cho đến khi thuyết phục chính mình không chờ mong nữa.
Rất lâu sau, Hoắc Doãn Tư lại xuống thang máy.
Anh đi xuống dưới tầng, nhặt chiếc điện thoại đã vỡ nát chia năm xẻ bảy ra, anh nhìn những mảnh vỡ kia mà có hơi hoảng hốt.
Đây là bức ảnh duy nhất của An Nhiên.
Đều vỡ vụn! Không lấy lại được nữa!
Ở tầng hai, gần chỗ ngoặt của thang máy, An Nhiên đứng trong bóng tối, cô chăm chú nhìn Hoắc Doãn Tư.
Anh gầy đi rất nhiều.
Có hơi không giống với trước kia, dường như lại nghiêm khắc hơn rất nhiều, chỉ là cô cũng không sợ anh nữa.
An Nhiên nghĩ, trước kia sợ anh, ít nhiều là bởi vì cô thích anh.
Hiện tại, hẳn là không còn thích nữa rồi!
Cô cụp mắt, khẽ vuốt bụng mình, đứa bé này tới ngoài ý muốn.
Cô rõ ràng đã uống thuốc, chưa từng nghĩ lại mang thai.
Lúc phát hiện ra, cô cũng từng do dự, có nên nói cho anh biết hay không, nhưng cô nghĩ nếu cô nói cho anh biết, anh sẽ nghĩ đây là chiêu thuật mới của cô, rằng cô lại đang giở thủ đoạn lừa gạt anh.
An Nhiên vĩnh viễn nhớ rõ, lời anh từng nói với cô.
Anh nói, cô không xứng làm bà Hoắc, vậy thì không xứng thôi!
Thai nhi trong bụng nhẹ nhàng ngọ nguậy, ngẫu nhiên sẽ đá bàn tay cô... An Nhiên dịu dàng mỉm cười, bây giờ cô đã có bảo bối, cô không còn là một người chỉ có hai bàn tay trắng nữa.
Lại lần nữa nâng mắt, cô nhìn Hoắc Doãn Tư một lần cuối cùng.
Hoắc Doãn Tư, không bao giờ gặp lại!
An Nhiên không kiểm tra thai nữa, cô đi vào một thang máy khác, lặng yên rời đi...
*
Hoắc Tây kiểm tra sau khi sinh rất thuận lợi, người lớn người nhỏ đều tốt.
Ngồi trên xe, cô tinh mắt nhìn thấy một cái túi nhỏ, bên trong là chiếc điện thoại bị vỡ.
Hoắc Tây cúi đầu dỗ em bé, nhẹ giọng hỏi: “Doãn Tư làm sao vậy? Mà phát giận ghê thế?”
Hoắc Doãn Tư rất nhạt trả lời: “Không cẩn thận làm rơi thôi ạ.”
“Em cũng không phải là người không cẩn thận.”
Hoắc Tây suy đoán, nhất định có liên quan tới An Nhiên, chỉ là Doãn Tư không muốn nói thì cô cũng sẽ không ép hỏi, rất nhanh đã thay đổi chủ đề: “Hai ngày nay em chuẩn bị đi Libya à? Không ở nhà hết năm được sao?”
Ngón tay thon dài của Hoắc Doãn Tư nắm tay lái.
Anh nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, nhìn một hồi lâu, cười nhạt: “Bên kia vội, không ở nhà ăn tết.”
Hoắc Tây không có cách nào với anh.
Trên đường vì tuyết rơi nên bị đóng băng, cũng may Hoắc Doãn Tư lái xe ổn định.
Anh đổi sang đường khác, bên kia tuyết đọng ít hơn một chút, xe vững vàng chạy, lúc quẹo cua anh lơ đãng nhìn thấy ở trạm xe buýt đối diện có một người đang quay lưng về phía trạm.
Chiều cao, màu tóc, rất giống một người!
Cho dù khoảng cách xa như vậy nhưng anh vẫn có thể nhìn ra được, cô gái kia đang mang thai.
Cô ấy đang ngẩng đầu kiểm tra biển số xe buýt, dường như đang suy nghĩ nên đi đường nào.
Ít nhất cũng mang thai bảy tám tháng rồi, trời thì có tuyết rơi, sao lại còn ngồi phải phương tiện công cộng?
Còn chồng của cô ấy đâu?
Hoắc Doãn Tư khó tránh khỏi phân tâm, chỉ là ở ghế sau còn có Hoắc Tây và Tiểu Duệ Duệ nên rất nhanh anh đã thu hồi ánh mắt, xe việt dã màu đen cũng đi ngang qua người nọ.
Đồng thời, cô gái ấy quay đầu lại.
Là An Nhiên.
Hoắc Doãn Tư và cô, lại lần nữa bỏ lỡ vận mệnh...
Một chiếc xe buýt chậm rãi đi tới, An Nhiên lên xe, mới ngồi xuống cô đã nhận được điện thoại của dì Thẩm, dì Lâm chính là bà chủ tiệm ăn sáng ở thành phố W kia, chồng bà ấy không biết cố gắng cá cược toàn bộ gia sản, hơn nữa còn thiếu nợ người ta rất nhiều tiền, chủ nợ thường xuyên tới quấy rầy, cửa hàng ăn sáng đều mở không nổi.
Vừa lúc cảnh ngộ của An Nhiên không tệ, cô làm thư ký cho tập đoàn Cố thị ở thành phố H.
Tháng trước, cô bị điều đến chi nhánh thành phố B.
An Nhiên do dự xong thì vẫn đồng ý, đãi ngộ của cô ở Cố thị phát triển cũng không tệ, cô không muốn bởi vì quá khứ mà mất đi cơ hội này.
Cô trở lại thành phố B, thuê một căn nhà tám mươi mét vuông.
Cô mời dì Lâm đến sống cùng.
Lúc này dì Lâm tới thành phố B, An Nhiên muốn đi đón thì dì Lâm nào chịu: "Cô mang thai sao có thể chạy tới chạy lui được chứ, cô cứ an tâm ở nhà chờ, tự mình dì cũng có thể đi đến được mà.”
An Nhiên cười yếu ớt: “Được, vậy tôi về trước.”
...
Bốn mươi phút sau, cô trở lại nơi ở mình đã thuê.
Tuy là khu chung cư cũ, nhưng được cái vẫn sạch sẽ.
Thật trùng hợp, cô mới đến dưới tầng đã thấy dì Lâm, đang bao lớn bao nhỏ cầm theo đồ vật chuẩn bị bước lên tầng.
“Dì Lâm.”
An Nhiên tiến ra đón, nửa là vui mừng nửa là thương cảm.
Dì Lâm nhìn quen sóng gió, ngược lại cũng có thể nghĩ thoáng, bà buông đồ xuống rồi bắt tay An Nhiên, quan sát cô từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt dừng trên bụng cô: “Bụng lớn như vậy rồi à! Mang thai rất vất vả đúng không!”
Dì Lâm không hỏi là con của ai.
Chuyện này không cần hỏi.
An Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu, cô muốn cùng dì Lâm bưng đồ, nhưng đôi tay dì Lâm ôm đồ lên rồi nhẹ nhàng lên tầng, còn rất nghịch ngợm nói: “Những việc này dì làm quen rồi, không tính là gì cả.”
An Nhiên chỉ đành đỡ bụng rồi đi phía trước dẫn đường.
Tới nhà, dì Lâm nhìn quanh khắp nơi, vô cùng vừa lòng: “Em bé được sinh ra, cuối cùng cũng có một nơi ở ra trò!”
Tiếp theo bà liền mở hành lý ra, lấy từng món được đánh số ra.
Ngoại trừ vài món quần áo để thay, còn lại đều là đồ bổ mang cho An Nhiên, trứng gà đất gì đó.
Dì Lâm rất nhanh nhẹn nói: “Mấy năm nay dì mang theo thằng nhóc con trước, chờ đứa bé lớn thêm chút thì cho đi nhà trẻ, còn dì thì làm nghề cũ, mở một gian hàng bán đồ ăn sáng, kiếm cho con chúng ta chút tiền nhà.”
An Nhiên đỏ hai mắt: “Dì Lâm.”
dì Lâm bước tới, lau nước mắt cho cô, giọng nói nhẹ nhàng: “Khóc cái gì chứ! Hơn hai mươi năm trước dì cũng hai bàn tay trắng, hiện tại cũng chỉ là quay về một lần nữa thôi! Cô cũng yên tâm, ra chính sách mới, chính là đứa trẻ không đầy đủ bố mẹ cũng có thể đi học! Hiện nay không phải có loại lưu hành câu nói, kêu bỏ cha lấy con đó sao!”
An Nhiên bị chọc cười.
Dì Lâm nói rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng ít nhiều cũng khó chịu, chồng làm ăn không tốt, con trai cũng không hiểu chuyện, không chịu nhận mình, cuối cùng lại chỉ có thể nương tựa vào An Nhiên.
Dì Lâm lau lau đôi mắt: “Về sau, chúng ta sẽ nương tựa lẫn nhau mà sống.”
Bà lại hỏi: “Hôm nay kết quả kiêm tra sản thế nào rồi? Đưa dì nhìn xem?”
An Nhiên trầm mặc một lát.
Dù Lâm liền rất kỳ quái hỏi: “Không phải đi kiểm tra thai sao? Chẳng lẽ đứa nhỏ có vấn đề gì à? An Nhiên cô đừng sợ, cô cứ nói ra đi, dì có kinh nghiệm, sẽ giúp cô đưa ra được vài chủ ý.”
An Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu.
Sau một lúc lâu cô mới nói nhỏ: “Hôm nay tôi không đi kiểm tra thai, ở bệnh viện gặp phải Hoắc Doãn Tư.”
Dì Lâm thấy rất bất ngờ: “Vậy cậu ta có thấy cô không?”
Giọng điệu An Nhiên nhàn ngaht: “Không có! Vừa lúc Tư An Nhiên cũng ở đó, nên anh ta cho rằng người khác đang gọi cô ấy.”
Dì Lâm rất cẩn thận quan sát biểu tình của cô.
Thật lâu sau, bà nói nhỏ: “Sau khi cô đi, cậu Hoắc có đến thành phố W xem qua dì một chuyến, không nói gì thêm, chỉ là tặng chút đồ bổ, vừa thấy đã biết là đồ cực kỳ quý báu. An Nhiên, cô thật sự không hề suy xét suy xét cậu ấy sao? Dì thấy cậu ấy đối với cô cũng rất thật lòng đấy.”
An Nhiên chua xót cười: “Tôi và anh ấy không thích hợp đâu.”
Dì Lâm nhìn chằm chằm vào bụng cô.
An Nhiên nhẹ nhàng ôm cánh tay của bà, rất nhẹ mà nói: “Không phải dì nói muốn cùng nhau chăm sóc đứa nhỏ với tôi sao? Không nói cho anh ta biết.”
Dù Lâm than nhẹ: “Đúng là không nói lại cô mà! Chúng ta tự mình nuôi cũng được.”
An Nhiên nhẹ nhàng dựa vào vai bà.
Chuông cửa vang lên, dì Lâm vỗ vỗ An Nhiên: “Dì đi mở cửa!”
Cửa mở ra lại thấy điều bất ngờ.
Vậy mà lại là Tân Bá Lai.
Trên tay anh ta còn cầm theo một số đồ bổ, nhìn dáng vẻ là tới đây thăm An Nhiên, nhìn thấy dì Lâm thì anh ta cũng sửng sốt một chút, sau đó thì thấp giọng hỏi: “An Nhiên có ở đây không?”
Dì Lâm nhận ra được anh ta, chính là cặn bã trong cặn bã.
Vì thế nên không khách khí: “Cậu tới đây làm gì?”
Tân Bách nâng cao âm lượng lên: “An Nhiên!”
An Nhiên đi tới, cô ấy cũng không gì liên lạc gì với Tân Bá Lai, chỉ là lần trước vô ý đụng phải... Không biết là đụng vào phần lương tâm nào của anh ta, thế mà lại bán nhà mới của bố mẹ lại cho cô với giá bốn trăm ngàn, An Nhiên gom góp cho nên mới gom đủ tám trăm ngàn cho Hoắc Doãn Tư.
Cô không muốn lại tới lui gì với Tân Bá Lai nữa.
Tân Bá Lai thì lại nghĩ, thân thể anh ta anh ta hiểu rõ nhất, cả đời này đều sẽ không thể có con được.
Anh ta nhìn cái bụng nhỏ phồng lên của An Nhiên, trong lòng dâng lên hy vọng.
Rằng An Nhiên đang mang con của Hoắc Doãn Tư, là gien ưu tú của nhà họ Hoắc, nếu như An Nhiên nguyện ý kết hôn cùng anh ta, vậy thì thằng nhỏ này chính là con trai của Tân Bá Lai anh ta, đương nhiên, anh ta sẽ không nói cho Hoắc Doãn Tư biết.
An ta càng sẽ không lộ ra hành tung của An Nhiên.
Tân Bá Lai nói những lời xúc động, tỏ vẻ mình nguyện ý làm ông bố tiện nghi của đứa bé, khiến dì Lâm nghe mà tức giận đến mức tim gan nhảy dựng lên, cầm lấy cột hành lý đi qua đánh người.
“Cái thằng súc sinh nhà mày! Nếu còn dám đánh chủ ý lên An Nhiên nữa, tao sẽ khiến mày có chết cũng không được yên thân!”
Tân Bá Lai quen bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh.
Anh ta lui ra phía sau vài bước, có hơi thẹn quá hóa giận: “An Nhiên, cô đừng có hối hận!”
An Nhiên căn bản không để ý tới anh ta.
Giọng nói của cô lạnh nhạt: “Tân Bá Lai, tôi chỉ muốn trải qua những tháng ngày thanh tịnh một chút mà thôi, nếu anh tiếp tục dây dưa không rõ, thì tôi không xác định mình có thể làm ra chuyện gì đâu! Ví dụ như công việc của anh chẳng hạn... Anh suy nghĩ lại cho kỳ càng.”
Tân Bá Lai trừng mắt nhìn cô một lúc lâu.
Sau đó, anh ta nở nụ cười nham hiểm: “Ha ha, hơn nửa năm không gặp, lợi hại hơn rất nhiều rồi ha! Có phải là do ngủ với tên họ Hoắc nhiều nên mới bị lây bệnh không?”
Dì Lâm không ưa nổi anh ta, cười lạnh: “Đúng thì thế nào, đâu có giống vẻ mặt thận hư của mày chứ!”
Câu này chạm đến thần kinh của Tân Bá Lai.
Anh ta cười lạnh cố ý nói: “Mạnh miệng đúng không! Dù sao Hoắc Doãn Tư sẽ không muốn cô, theo tôi được biết, nhà họ Hoắc chuẩn bị cho anh ta xem mắt, anh ta sẽ cưới một người phụ nữ môn đăng hộ đối! An Nhiên, cô chết tâm đi!”
Nói xong, anh ta căm giận rời đi.
Dì Lâm đóng cửa, quay đầu lại nói: “Nhất định là đồ thối nát này không sinh được con, nếu không sao có thể đuổi theo đòi làm bố hờ cho con người khác được chứ, không cần để ý đến nó, có dì ở đây nó không dám làm gì đâu.”
An Nhiên cười nhạt.
Dì Lâm lại hỏi: “Cô thật sự không ngại sao?Lỡ như cậu Hoắc xem mắt thành công...”
An Nhiên cúi đầu vuốt ve bụng nhỏ.
Vào khoảnh khắc cô rời đi khi, cô đã sớm biết, bên cạnh anh sớm hay muộn cũng sẽ có một bà Hoắc, chuyện đã sớm xác định thì cần gì phải tự tìm phiền não chứ!
Dì Lâm thấy cô lạnh nhạt, hơi yên tâm.
...
Cách thời gian sinh còn có hai tháng.
An Nhiên còn đang làm việc.
Hôm nay, cô đi cùng Cố Vân Phàm đến sân bay tiếp đón một vị khách hàng quan trọng, vốn dĩ cũng không cần cô đi, nhưng người khách hàng kia là người Trung Đông, toàn bộ ban thư ký cũng chỉ có mỗi mình An Nhiên biết ngôn ngữ ở đó.
Cuối cùng, giám đốc Cố vẫn gọi cô đi theo.
Giám đốc Cố cũng coi như săn sóc nhân viên, để cho cô ngồi ở ghế sau của xe bảo mẫu, ngẫu nhiên cũng sẽ nói nói mấy câu với cô.
Ông ấy đã qua bốn mươi rồi, vẫn luôn độc thân, nghe người trong Cố thị nói thời còn trẻ giám đốc Cố gặp được người quá kinh diễm, sau này không thể động lòng với người nào khác nữa.
An Nhiên không có sở thích đào bới riêng tư của người khác.
Cô chỉ cảm thấy Cố Vân Phàm luôn luôn là một ông chủ tốt.
Một giờ sau, bọn họ tới sân bay, có điều khi xe mới dừng lại An Nhiên đã nhìn thấy đoàn người đến đối diện chiếc LV màu đen trên dưới tới, đi tuốt đằng trước mặt chính là Hoắc Doãn Tư, người bên cạnh anh cô cũng biết, chính là thiên kim nhà giàu ở hội sở đêm đó.
Tên là Lý Tư Ỷ.
Lúc này, cô gái kia đang kéo cánh tay Hoắc Doãn Tư, dáng vẻ vô cùng thân mật.
An Nhiên lẳng lặng nhìn, hàng mi dài khẽ run.
Cố Vân Phàm nhìn thư ký của mình, rồi lại nhìn Hoắc Doãn Tư ở phía đối diện, vừa cười vừa nới lỏng cà vạt ra: “Sao thế, quen biết cậu ta à?”
An Nhiên miễn cưỡng cười: “Là ông chủ cũ.”
Cố Vân Phàm lại cười: “Ồ, ra là ông chủ cũ à, vậy thì đi qua chào hỏi một chút đi!”