Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh cúi đầu xuống khẽ cắn lên chóp mũi cô: “Chỉ biết dỗ anh!”

Nhưng có ai mà không thích nghe lời hay, đàn ông cũng như vậy.

Anh lại càng thêm nhiệt tình, cầm lòng không nổi thúc giục cô: “Gọi anh là Minh, gọi Minh!”

“Minh! Minh!”

Khi mọi chuyện đã xong, anh ghé vào hõm cổ đẫm mồ hôi của cô, thấp giọng khàn khàn nói: “Anh thích em gọi anh là Minh, mỗi lần em gọi anh như vậy, anh đều không nhịn được.”

Ôn Noãn đỏ bừng mặt.

Hoắc Minh nhìn mà động tình, không khỏi hôn cô muốn làm tiếp.

Đứa bé bỗng khóc lên.

Anh đang định không để ý tới, Ôn Noãn đã khế đẩy anh ra, nói trong tiếng khóc: “Có lẽ đã tè ra quần rồi, Hoắc Minh, anh ra xem đi!”

Hoắc Minh đang trong cơn hưng phấn.

Anh khó khăn thở ra một hơi: Tại sao lại sinh nhiều như vậy?

Nói chung anh cũng vẫn không nỡ để Ôn Noãn sốt ruột, anh đành đi rửa tay, nghe lệnh cô đi thay quần cho đứa bé.

Mặc dù ngoài miệng phàn nàn, nhưng lúc thay quần cho Tiểu Hoắc Kiều, gương mặt của anh vẫn rất dịu dàng.

Động tác cũng càng thêm cẩn thận.

Bàn tay to lớn của anh nhẹ nhàng đỡ mông của đứa bé, đặt lên chỗ sạch sẽ.

Chiếc quần nhỏ in hình đoá hoa màu hồng do Hoắc Minh lái xe chở Hoặc Tây tới siêu thị mua.

Ôn Noãn nhẹ nhàng mặc quần áo vào, yên tĩnh nhìn anh chăm chú.

Bây giờ, Hoắc Minh quả thực là 1 người chồng tốt.

Có lẽ do ánh mắt của cô quá chăm chú, Hoắc Minh ngước mắt lên, bốn mắt nhìn nhau, Ôn Noãn ngại ngùng quay mặt đi... Anh nhẹ nhàng cười một tiếng.

“Tổng giám đốc Ôn cũng có lúc thấy ngại à?”

Lúc nãy, Ôn Noãn yêu anh, bây giờ cô lại cảm thấy anh thật đáng ghét.

Hoặc Minh mặc quần vào cho Hoắc Kiều, anh cũng không tiếp tục quấn lấy Ôn Noãn nữa mà ôm đứa bé lên, đặt đứa bé vào trong lòng nhẹ nhàng dễ giành, trò chuyện.

Tiểu Hoắc Kiều được chọc cho vui vẻ, há to miệng ra, hai chiếc chân nhỏ bé vui vẻ đá lên.

Hoắc Minh hôn con bé.

Anh lẩm bẩm nói: “Mùi sữa thật thơm!”

Ôn Noãn không khỏi đi tới chơi đùa với đứa bé, khung cảnh rất đẹp.

Bầu không khí dịu dàng, phù hợp nói những chuyện vợ chồng.

Hoắc Minh chơi với đứa bé, anh nói với Ôn Noãn: “Lúc sáng anh đã gặp bác sĩ điều trị chính của cậu, tình huống khá phức tạp.

Trái tim Ôn Noãn căng thẳng, cô vội vàng nói: “Có khả năng chữa khỏi không?”

“Không nói trước được! Chắc là một nửa!”

Hoắc Minh nói xong, anh để ý thấy mắt vợ mình đỏ lên, không nhịn được đưa tay lên khế vỗ vai cô: “Đừng khóc! Để anh nghĩ cách!”

Ôn Noãn khế ừ một tiếng.

Cô dựa vào vai anh, không nói chuyện.

Một lát sau, Hoắc Minh bỗng nhiên mở lời: “Nếu như thật sự có một ngày như vậy, khi mọi chuyện đi tới nước không thể vãn hồi được nữa, anh sẽ nói với Minh Châu.”

Anh hiểu rất rõ em gái của mình.

Miệng cứng tâm mềm.

Cô ấy quả thực có ý định chia tay với Lục Khiêm, nhưng nếu Lục Khiêm không có cơ hội sống sót, anh nghĩ Minh Châu cũng muốn gặp ông ta một lần cuối cùng, có lẽ cô ấy cũng sẽ đi cùng ông ta đoạn đường cuối cùng này.

Cũng bởi vì hiểu rõ, cho nên Hoắc Minh không muốn cả đời còn lại của cô ấy phải sống trong tiếc nuối.

Nhưng bây giờ vẫn còn quá sớm.

Tâm trạng Ôn Noãn có hơi nặng nề, hôm sau cô dành thời gian đi thăm Lục Khiêm, rất không trùng hợp ông ta đã đi kiểm tra sức khoẻ, cô lại có việc khác nên đành rời đi trước.

Thư ký Liễu đưa cô rời đi.

Anh ta lại vội vàng đi tới trung tâm kiểm tra, định đi đón Lục Khiêm.

Đến trước cửa siêu thị B.

Anh ta đã nhìn thấy Lục Khiêm, nhưng đồng thời còn có một người khác, đó chính là Minh Châu.

Có thể nói là hai người.

Minh Châu đang mang thai, bụng của cô ấy phồng lên, có lẽ đã năm, sáu tháng.

Cô ấy đi kiểm tra thai sản, không hẹn mà gặp được Lục Khiêm.

Người yêu cũ gặp lại, bốn mắt nhìn nhau, Lục Khiêm chú ý tới bụng của cô, khàn giọng nói: “Được năm tháng rồi nhỉ?”

Mắt Minh Châu đỏ lên.

Cô ấy nhìn thấy Lục Khiêm mặc đồ bệnh nhân.

Ông ta cũng rất gầy, gương mặt tái nhợt, chẳng lẽ bệnh của ông ta vẫn chưa khỏi?

Lục Khiêm thuận theo ánh mắt của cô ấy nhìn xuống bộ đồ bệnh nhân trên người mình, tự giễu: “Đợt trước ăn nhậu uống quá nhiều phải nằm viện một tuần. Em...”

Thư ký Liễu bước lên trước, cười khổ nói: “Ở đây đông người, hay là tìm một nơi yên tĩnh nói chuyện đi.”

Lục Khiêm nhìn sang Minh Châu.

Minh Châu không ngốc, phản ứng của ông ta chứng tỏ ông ta biết cô ấy đã mang thai từ lâu.

Nhưng bốn tháng rồi qua, ông ta không hề nhắc tới chữ nào.

Ông ta không muốn vãn hồi cuộc hôn nhân của hai người, ông ta vui vẻ ký tên, có lẽ ông ta cũng cảm thấy hai người không phù hợp nhỉ.

Nếu như ông ta đã có thể nghĩ thông suốt, vậy thì cô ấy cũng không có bao nhiêu lưu luyến nữa.

Minh Châu mĩm cười: “Được.

Bệnh viện này rất cao cấp, dưới lầu có quán cà phê.

Hai người ngồi xuống uống cà phê, nhưng thực tế đều là nước lọc, thư ký Liễu biết điều ngồi vào một chiếc bàn khác.

Minh Châu cầm ly lên.

Cô ấy dịu giọng hỏi: “Ông đã biết từ lâu rồi, có đúng không?"

Lục Khiêm không phủ nhận.

Ông ta ừ một tiếng: “Đã biết được từ lần trước, lúc ở bệnh viện.”

“Vì thế ông tới chung cư tìm tôi là vì đứa bé này à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK