Trong phòng khách rộng lớn, ám thanh duy nhất là tiếng thở hắt ra của Trương Sùng Quang.
Dần dần nhịp thở của anh càng trở nên gấp gáp!
Anh nửa dựa vào ghế sofa, không ngừng nhìn quanh, không biết mình đang làm gì, muốn làm gì, chỉ cảm thấy như có một tảng đá lớn đang đè lên trái tim mình.
Nó nặng đến mức anh không thể thở được.
Anh bật dậy, đi tới đi lui trong phòng khách, cảm giác như mình đã đánh mất thứ gì đó, nhưng tìm đi tìm lại cũng không tìm thấy…
Đến tối, Trương Sùng Quang lái xe về.
Biệt thự yên tĩnh, anh xuống xe ngẩng đầu nhìn, thấy đèn không sáng.
Đi vào phòng khách, người giúp việc đi tới cầm lấy chiếc cặp từ tay anh, không dám nhìn vết thương trên mặt anh, chỉ nhẹ nhàng nói: “Phu nhân đưa cô chủ và cậu chủ về nhà mẹ ở rồi, cũng đưa cả Tiếu Quang đi rồi!.
Trương Sùng Quang đang đi lên lầu nhưng rồi lại đi xuống.
Dưới ánh đèn, giọng anh nhẹ nhàng: “Cô ấy
có nói gì không?”
Người giúp việc lắc đầu: “Phu nhân chỉ về đế mang theo con chó thôi. Cô ấy cũng không giải thích gì khác, chỉ nói rằng sắp tới cô ấy sẽ không về đây nữa. Cô ấy còn hỏi chúng tôi… hỏi chúng tôi có muốn cô ấy sắp xếp một công việc mới cho không”.
Người giúp việc vừa nói vừa như sắp khóc, cô ấy đã làm việc ở đây nhiều năm, thực sự không muốn rời đi.
Nghe xong, Trương Sùng Quang ngồi trên ghế sofa và châm một điếu thuốc.
Nhấp một ngụm, anh đứng dậy đi ra ngoài, chẳng mấy chốc bóng dáng anh đã chìm vào màn đêm trong sân, sau đó bên ngoài vang lên tiếng ô tô khởi động.
Trương Sùng Quang rất mệt mỏi nhưng không thể nghỉ ngơi.
Anh biết tính cách của Hoắc Tây, và cô sẽ không bao giờ tha thứ cho hành vi của anh… Tại sao ngay từ đầu anh lại chấp nhận Tống Vận? Ngoài việc muốn trả thù Hoắc Tây và tận hưởng sự dịu dàng của phụ nữ đúng như bản chất xấu xa của một gã đàn ỏng, anh rốt cuộc là muốn làm gì?
Bản thân Trương Sùng Quang cũng không thể giải thích rõ ràng!
Anh đã ngoài ba mươi, làm kinh doanh nhiều năm, từ lâu anh đã trở thành một người giỏi tính toán. Trương Sùng Quang biết rõ cách ít đau đớn nhất là ly hôn với Hoắc Tây một cách đàng hoàng, giữ lại quyền thăm nom các con, có lẽ anh có thể kết hôn một lần nữa, như vậy anh có thể có người thừa kế khác ngoài Trương Duệ.
Cũng không đến nỗi ân đoạn nghĩa tuyệt với nhà họ Hoắc.
Nhưng Trương Sùng Quang không muốn lựa chọn con đường này, có lẽ anh đã chờ đợi thời khắc này từ lâu.
Chờ trái tim Hoắc Tây lại nóng lên,
Cho dù trái tim đó nóng lên vì căm hận!
Khi Trương Sùng Quang đến nhà họ Hoắc thì đã gần 11 giờ đêm, đèn trong nhà đã tắt.
Anh không báo cho ai biết, chỉ ngồi trong xe chờ đợi.
Từ hướng của anh, anh vừa ngấng đầu đã có thể nhìn thấy sán thượng bên ngoài phòng ngủ của Hoắc Tây. Anh vẫn còn nhớ năm xưa khi Hoắc Tây vừa về nước, họ từng cùng nhau hóng gió trên sân thượng này. Lúc đó làn gió thổi tung mái tóc dài của Hoắc Tây, cô xinh đẹp yêu kiều khiến anh điêu đứng suốt bao nhiêu năm.
Giữa các ngón tay anh chợt có cảm giác
nóng rát, hóa ra đầu điếu thuốc đã chạm vào da.
Trương Sùng Quang nặng nề ngả xuống lưng ghế, vẫn nhìn về hướng ban đầu nhưng mắt đã đỏ hoe.
Sáng sớm, ở nhà họ Hoắc đã có động tĩnh.
Hoắc Minh dường như có tâm sự nên dậy sớm, muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành. Khi mở cửa, ông nhìn thấy chiếc Land Rover màu đen trong sân, cửa số xe mở ra, bên trong là đứa con trai mà ông từng hết sức yêu quý.
Mặc dù biểu cảm trên mặt sầu não nhưng cũng không làm giảm bớt vẻ tuấn tú trên gương mặt người đàn ông đó.
Hoắc Minh hừ lạnh một tiếng.
Trương Sùng Quang xuống xe, gọi: “Bố!”
Hoắc Minh cười lạnh một tiếng, thái độ không còn hiền hòa với anh nữa: “Tôi không chịu nổi việc giám đốc Trương gọi tôi là bố! Người ta nói, một người phụ nữ tốt sẽ không thể lấy hai chồng. Tương tự, Trương tiên sinh, cậu không thế nhận hai người bổ… Tôi đã cho người nghe ngóng rồi, cô Tống Vận đó cũng có cha mẹ, ông bà nội ngoại đều đủ cả. Không phải cậu bị thiếu hơi ấm sao, cả nhà họ sẽ giúp cậu ấm áp trở lại đấy, có khi còn hơn cả mười miếng dán giữ nhiệt
ấy chứ”.
Miệng lưỡi của Hoắc Minh, Trương Sùng Quang không cách nào đáp trả.
Anh cười khố: “Bổ, con không có ý đó”.
Hoắc Minh lại cười lạnh: “ôm rồi gặm rồi mà không phải ý đó thì là ý gì? Trương Sùng Quang, khi làm ra những việc này cậu còn nhớ Hoắc Tây là vợ hợp pháp của cậu không? Miên Miên và Duệ Duệ đều sùng bái cậu không? Giờ thì tốt rồi, giờ ai cũng biết chuyện của cậu và cô Tống Vận đó rồi. Cậu nói xem bọn trẻ biết giấu mặt đi đâu?”
Trương Sùng Quang không có gì đế nói.
Anh thấp giọng cầu xin: “Bổ ơi, con muốn gặp Hoắc Tây”.
Hoắc Minh mắng cho đã miệng, nhưng khi nghe đến Hoắc Tây thì biếu cảm trên gương mặt lại có chút mơ hồ. ông nhìn về phía xa hồi lâu, sau đó thu tầm mắt lại quay sang nhìn Trương Sùng Quang, ông bình tĩnh gọi hai tiếng “Sùng Quang” lần cuối cùng: “Sùng Quang à, Hoắc Tây lớn lên không dễ dàng gì, cho nên trước nay tôi và mẹ nó mọi chuyện đều chiều theo ý kiến của nó, bao gồm cả cậu! cả nhà họ Hoắc chưa từng có ai coi cậu là người ngoài, nhưng từ hôm nay trở đi, cậu không phải bố của Miên Miên và Duệ Duệ nữa… Hai đứa nhỏ không thể theo cậu. Nếu cậu nế tình chúng ta từng như bố con thì hãy kết thúc chuyện
này êm đẹp đi!”
Hoắc Minh dừng một chút rồi nói: “Nhưng chuyện của hai đứa thì không thế được”.
Trương Sùng Quang đứng như trời trồng lắng nghe.
Hoắc Minh không nói gì nữa, chậm rãi đi về, trên đường đi đến cửa biệt thự, ông nhớ lại khi đó mình đã yêu cầu người đàn ông trong trại tạm giam viết một lá thư cắt đứt quan hệ, cũng yêu cầu người đó viết từ nay trở đi, Trương Sùng Quang là con trai của Hoắc Minh.
Mắt ông hơi cay cay.
Hoắc Minh hơi ngẩng đầu, cảm thấy buồn bã khó tả, nhưng vẫn không dừng bước.
Ông ấy nghĩ, cuối cùng thì duyên làm cha con của họ cũng ngắn ngủi.
Tình cờ, Miên Miên và Duệ Duệ lúc này cũng xuống lầu ăn sáng, hai chị em rất tự lập, đều ngoan ngoãn xách cặp đi xuống lầu. Từ hướng cầu thang hai đứa trẻ tình cờ nhìn thấy Trương Sùng Quang đang đứng trong bãi đậu xe.
Trương Duệ mím môi.
Đôi mắt to của Miên Miên rưng rưng nước mắt, cô bé im lặng đi xuống lầu, ngồi trước bàn ăn. Hoắc Minh nhẹ nhàng vuốt tóc cô bé: “Cháu muốn thì đi đi!”
Miên Miên do dự một chút, Tiểu Quang đi theo phía sau.
Khi họ ra ngoài, cô bé không lao tới như trước nữa, cô bé nhìn chằm chằm vào bổ mình từ xa. Yết hầu của Trương Sùng Quang chuyển động qua lại, anh vẫy tay, cô bé từ từ đi về phía đó.
Cũng không ôm bố như mọi khi!
Cô bé ngấng đầu lên, nhẹ nhàng nói: “Mẹ nói, bố mẹ sắp ly hôn! Bố, không phải bố đã nói bố mẹ sẽ không ly hôn sao?”
Trương Sùng Quang không thế trả lời.
Anh quỳ xuống, đặt tay lên vai cô bé và ôm cô bé vào lòng một lúc.
Miên Miên ban đầu có chút phản kháng, cô bé đã nghe thấy bọn trẻ trong lớp nói rằng bố cô yêu một nữ minh tinh, cô bé sắp có mẹ kế và em trai em gái.
Miên Miên muốn hỏi, nhưng niềm kiêu hãnh của cô bé không cho phép.
Cô được Trương Sùng Quang ôm vào lòng, lúng túng một lúc mới vùng ra và chạy trở lại phía biệt thự.
Tiếu Quang cũng bỏ chạy theo cô bé.
Ánh nắng sớm mai dần dần leo lên đỉnh ngọn cây, Trương Sùng Quang đứng dưới ánh nắng mùa thu, nhưng ánh nắng không thể sưởi
ấm cho anh, anh ngơ ngác nhìn về phía cửa vào.
Căn biệt thự này có cửa, nhưng anh biết mình không thể vào được.
Không chỉ Hoắc Tây không cần anh nữa, gia dinh này cũng không cần anh nữa.
Trương Sùng Quang đợi đến tám giờ, không thế không đến công ty, sau cùng cũng không gặp được Hoắc Tây.
Tháng tiếp theo.
Công ty của Trương Sùng Quang bị nhiều thế lực chèn ép, nối bật nhất là Hoắc Doãn Tư và Lục Thước, bọn họ thực sự đang muốn đẩy công ty của anh vào đường cùng… Trương Sùng Quang bận đến mức không có thời gian ngủ chứ đừng nói đến cầu xin Hoắc Tây tha thứ.
Hơn nữa, anh cũng không thể gặp được cô.
Phiên tòa đầu tiên về vụ ly hôn của họ được xét xử không công khai, anh còn tưởng Hoắc Tây sẽ đến.
Trương Sùng Quang đã ở lại đó nửa ngày.
Nhưng khi anh đến tòa, Hoắc Tây lại không đến, cô giao toàn quyền cho luật sư Vương giải quyết… Tất nhiên, lần xét xử đầu tiên không dẫn đến ly hôn ngay lập tức, Trương Sùng Quang nhất quyết đòi gặp trực tiếp Hoắc Tây thì mới thương
lượng về thỏa thuận ly hôn!
Sau khi bước ra khỏi tòa án và ngồi lên xe, anh nhận được cuộc gọi từ Hoắc Táy.
Cuộc gọi đến từ điện thoại cố định của công ty luật.
Trương Sùng Quang cầm điện thoại, nhẹ giọng nói: “Cuối cùng em cũng chịu liên lạc với anh! Hoắc Tây, chúng ta gặp mặt đi!”
Hoắc Tây giọng nói không cảm xúc: “Phiên tòa đầu tiên chưa thể ly hôn, nhưng phiên tòa thứ hai nhất định sẽ có phán quyết! Trương Sùng Quang, tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi. Tôi không trốn tránh anh… Tôi chỉ cảm thấy nhìn thấy anh thật ghê tởm”.
Những ngón tay của Trương Sùng Quang cầm chặt điện thoại đến mức trắng bệch.
Đúng lúc Hoắc Tây đang định cúp điện thoại, anh lạnh lùng nói: “Chúng ta đã đi đến mức như ngày hôm nay, em không phải cũng có trách nhiệm sao? Em có thể phủ nhận rằng mình vẫn nhớ Bạch Khởi sao? Việc anh làm thực sự là đáng hận và không thế tha thứ sao?”
“Có! Năm xưa tôi không nên đưa anh về nhà”.
“Tôi không phủ nhận! Tôi vẫn nhớ đó”.
“Đó là một tội ác không thể tha thứ!”
Hoắc Tây tự giễu cười nói: “Trương Sùng Quang, anh vẫn không hiểu tại sao chúng ta không thể tiếp tục! Nếu không thích, không thể chung sổng với nhau, chúng ta có thể ly hôn và chia tay. Nhưng anh luôn dùng cách cực đoan nhất để nói với tôi rằng đoạn tình cảm tôi từng dành cho anh…là không đáng”.
Trương Sùng Quang còn muốn nói điều gì đó, nhưng yết hầu anh chuyển động lên xuống rồi cũng không thể nói được lời nào.
Nụ cười của Hoắc Tây càng nhạt đi: “Vậy là xong! Trương Sùng Quang, mọi chuyện đã kết thúc… giữa chúng ta!”
Cô ấy cúp máy.
Trương Sùng Quang một mình ngồi trong xe, muốn hút một điếu thuốc, lại phát hiện hộp thuốc đã trống rỗng… Điện thoại lại vang lên, là thư ký Tân gọi: “Giám đốc Trương, cuộc họp sắp bắt đầu rồi!”
“Tôi biết rồi!”
Trương Sùng Quang bình tĩnh đáp lại, cúp điện thoại và khởi động xe.
Trong hai tháng tiếp theo, công ty của Trương Sùng Quang đã trải qua sinh tử nhiều lần, và lần nào anh cũng lật ngược được tình thế.
Trên thực tế, theo năm tháng, anh đã không còn hứng thú với quyền lực.
Có lẽ anh không muốn Hoắc Tây coi thường mình, cho rằng anh là kẻ vô dụng… Hoặc có thể anh dùng công việc để gây tê liệt các giác quan của mình, để căn biệt thự không quá trống trải.
Hoắc Tây không bao giờ quay trở lại.
Bọn trẻ cũng không quay lại, Trương Sùng Quang đa số chỉ gặp mặt bọn trẻ trong nhà hàng ngoài trường học, dùng bữa cùng chúng. Duệ Duệ càng ngày càng im lặng, Miên Miên ngày càng khách sáo, thậm chí còn hiếm khi gọi bố.
Sau đó, công ty của Trương Sùng Quang cuối cùng cũng thoát chết.
Anh đã đến gặp Hoắc Tây nhiều lần nhưng cô từ chối gặp anh và chỉ yêu cầu anh đồng ý ly hón tại phiên tòa một tuần sau đó.
Trương Sùng Quang lạnh lùng nói: “Anh không thế ly hôn!”
Anh bắt đầu uống rượu, một người từng khá kín tiếng giờ bắt đầu ra ngoài dự tiệc nhiều hơn.
Trong những căn phòng cao cấp đầy các cô gái trẻ xinh đẹp. Cơ thể trẻ trung của họ cọ xát vào anh, dịu dàng phục vụ, rót rượu cho anh, hay nhét những tấm danh thiếp nhỏ thơm vào túi áo vest của anh, nhưng Trương Sùng Quang lại
không hề có hứng thú.
Thỉnh thoảng khi dậy sớm, anh nghĩ lại xem đã bao lâu rồi mình khỏng làm chuyện vợ chồng.
Vào tối thứ Sáu, anh lại say khướt.
Anh loạng choạng và được tài xế Tiểu Lưu dìu lên xe, anh nhắm mắt nói: “Về nhà đi!”
Tiểu Lưu đang định khởi động xe.
Một người nào đó đột nhiên đứng trước đầu xe khiến anh ta giật mình, không khỏi chửi rủa: “Mù hay sao mà không nhìn thấy xe, đường rộng thế kia mà không đi!”
Người phụ nữ không chịu rời đi, Tiếu Lưu còn trẻ tính tình xốc nổi liền lập tức nhảy xuống xử lý.
Trương Sùng Quang kéo cà vạt và mở mắt ra.
Thì ra là Tống Vận!
Lợi dụng Tiểu Lưu không chuẩn bị, Tống Vận lao tới mở cửa xe, buồn bã gọi: “Trương Sùng Quang, em đã tìm anh rất nhiều lần, nhưng thư ký Tân không cho em gặp anh”.
Cô ta hơi sững sờ trong giây tiếp theo.
Người đàn ông trong xe sau khi uống rượu vẫn có vẻ quyến rũ nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng đến thế.
Không hề giống như trước đây.
Trước đây anh đã từng mỉm cười với cô ta, và anh cũng đã nằm trên đùi cô ta lướt điện thoại di động… Tất cả sự dịu dàng đó là giả tạo sao?
Cô ta không tin điều đó!
Trương Sùng Quang không nhìn cô, anh nhìn thẳng về phía trước, lạnh lùng nói: “Cô Tống, chỉ là cuộc vui ngắn ngủi mà thôi. Tôi chưa bao giờ hứa hẹn với cô điều gì! Sau này đừng đến tìm tôi nữa!”
Trong lòng anh căm ghét cô ta.
Nếu không có sự ngu ngốc của cô ta, làm sao Hoắc Tây có thế ly hôn với anh và cuộc hôn nhân của anh đã không đi đến bước đường này.
Nhưng dù sao thì anh cũng viết cho cô ta một tấm séc.
Anh nói: “Cô cứ sống ở căn hộ đó, mười triệu này là tôi bồi thường cho cô”.
Tống Vận đương nhiên không chịu chia tay, cô ta rưng rưng nước mắt hỏi anh: “Tương lai của em đã bị hủy hoại rồi. Trương Sùng Quang, anh muốn đuổi em đi bằng mười triệu sao?”
“Nếu không thì sao?”
“Một người phụ nữ như cô chỉ đáng giá thế này”.
Trương Sùng Quang nói không chút cảm
xúc: “Nếu cô thông minh thì đừng nên xuất hiện trước mặt tôi nữa”.
Tổng Vận run rấy cầm lấy mười triệu.
Cô ta cảm thấy nhục nhã, thứ cô ta muốn là hơn mười triệu rất nhiều… Giây tiếp theo, cô ta xé tờ séc thành từng mảnh, bướng bỉnh nhìn anh: “Em biết anh coi thường em, anh sẽ thấy buồn cười khi em nói những lời này, nhưng em thực sự thích anh và muốn ở bên anh”.
Tống Vận nói xong liền rời đi không thèm ngoảnh lại.
Trương Sùng Quang nhìn bóng lưng cô ta như có điều suy nghĩ.
Tiểu Lưu lại lên xe, anh ta cũng đã nghe nói về chuyện bê bối của ông chủ, không khỏi nói: “Loại phụ nữ này, không thể tin lời cô ta nói được. Nếu giám đốc ở vị trí của tôi, cô ta đã sớm tìm cái mỏ mới từ lâu rồi chứ làm gì còn ở đây mà khóc lóc!”
Trương Sùng Quang dựa lưng vào ghế, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Trong thâm tâm anh biết vấn đề lớn nhất giữa anh và Hoắc Tây là anh chứ không phải Tống Vận.
Chính anh là người đã cho Tống Vận một cơ hội.
Trương Sùng Quang trở lại biệt thự.
Người giúp việc muốn pha trà giải rượu cho anh, anh xua tay bảo không cần. Nhưng khi nằm trên giường, anh cảm thấy đau dạ dày đến nổi không chịu nổi nên mở tủ đầu giường ra, định lấy chút thuốc.
Anh nhớ Hoắc Tây đã để hết thuốc ở đây.
Nhưng lần tìm rất lâu, anh chỉ chạm vào một vật nhỏ hình tròn, còn trơn trượt… Đó là cái gì?
Trương Sùng Quang ngồi dậy, mở ngăn kéo lấy ra.
Đó là một quả bóng thủy tinh nhỏ, có kích thước bằng quả bóng golf, có nhiều màu sắc và rất đẹp.
ở giữa là một chiếc lá phong.
Trương Sùng Quang trợn mắt, bởi vì loại lá phong này chỉ có ở Canada, ở nhà họ Hoắc cũng có một cây do anh và Hoắc Tây trồng khi còn nhỏ.
Tim anh chợt rung động.
Anh háo hức lật nó lại và nhìn thấy dòng chữ được khắc trên đế.
Đây là món quà kỷ niệm mà Hoắc Tây muốn tặng cho anh.
Thì ra lúc đó cô cũng muốn cứu vãn cuộc
hôn nhân của mình nhưng không kịp nói ra, quà của cô cũng không được gửi đi.
Anh nhớ lại đêm đó, anh cố ý mời Tống Vận, cố ý để Tống Vận xuất hiện trước mặt Hoắc Tây để kích thích cô… Anh để một người phụ nữ mình vô tình ôm hôn sau khi uống rượu xuất hiện trước mặt vợ mình.
Đêm đó, anh cũng cưỡng ép Hoắc Tây, cố tình khiến cô đau lòng.
Khi đang đau đớn dưới thân thế anh, Hoắc Tây đang nghĩ gì nhỉ?
Chẳng lẽ cô cho rằng tình yêu của mình bao nhiêu năm đều là sai sao, cô đang nghĩ… một người đàn ông đáng ghê tởm như vậy, không đáng để cô nổ lực làm hòa nữa.
Trương Sùng Quang đột nhiên đưa tay ra che mắt.
Cơn đau ở bụng lại càng khó chịu hơn.
Mồ hôi túa ra trên trán, nhưng anh không muốn uống thuốc vì anh biết… mình đã mất đi một thứ còn quan trọng hơn cơ thể.
Trương Sùng Quang điên cuồng gọi điện cho Hoắc Tây.
Nhưng anh vẫn không thế liên lạc được, anh không thể liên lạc được với điện thoại của cô…
Trương Sùng Quang chịu đựng cơn đau dạ
dày chạy đến nhà họ Hoắc, người giúp việc nói rằng cô chủ đang đi công tác… có thể phải đến tuần sau mới về!
Đêm khuya, Trương Sùng Quang đứng trong bóng tối.
Anh đứng dưới gốc cây phong, tay cầm món quà Hoắc Tây định tặng cho mình. Gió đêm thổi qua… anh dường như nghe thấy giọng nói của Hoắc Tây khi họ còn nhỏ.
[Trương Sùng Quang, tới đây nhanh lên!]
[Cây này nhỏ quá, không thế tưới nhiều nước như vậy được].
[Được rồi! Sau này chúng ta sẽ cùng nhau lớn lên cùng với cái cây này! Trương Sùng Quang, mau tới đây ngoắc tay hứa đi…]
Ánh trăng mờ phản chiếu giọt nước trên mặt anh, anh đanq khóc sao?
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK