Hoắc Chấn Đông thấy vậy không đành lòng nên đã gọi thư ký tiễn Ôn Noãn về...
Ôn Noãn vừa rời đi thì bà Hoắc đã tới.
Không biết bà nghe được tin tức từ đâu, nhưng khi bà vội tới đây thì Ôn Mãn đã rời khỏi rồi, bà Hoắc xinh đẹp đoan trang đã tiều tụy vì lo lắng, bà trách móc chồng mình.
“Chuyện của Kiều An vốn dĩ không nên để Hoắc Minh phải gánh chịu!”
“Thầy bói nói rằng tình duyên trong đời của Hoắc Minh chỉ nở hai lần và chỉ một lần có cơ hội thành công! Hoắc Chấn Đông, nếu sự việc diễn ra đến phút chót, ông làm hỏng cuộc hôn nhân của Hoắc Minh, tôi sẽ dẫn theo Minh Châu và Ôn Noãn bỏ nhà ra đi .”
"Hu hu...Tôi sẽ để hai người cô độc cả đời!"
Hoắc Chấn Đông bất lực.
Ông vừa an ủi vợ mình vừa hận con trai vô dụng.
Với tư cách là một người bố và một người đàn ông, Hoắc Chấn Đông sáng suốt nhất, mâu thuẫn mấu chốt trong chuyện này không phải là Kiều An mà chính là bản thân Hoắc Minh.
Ông nhìn ra Ôn Noãn rất yêu Hoắc Minh.
Một cô gái xinh đẹp, gia cảnh tốt, sự nghiệp cũng thành đạt... Tại sao người ta vẫn luôn đợi mình, không gì khác chỉ vì yêu mà thôi!
Là Hoắc Minh không biết trân trọng, có lẽ là do tình yêu không đủ sâu đậm!
Hoắc Chấn Đông không còn cách nào khác đành phải đưa ra quyết định này, nếu không thì sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ tan rã!
Điều ông đặt cược là con bé Ôn Noãn yêu Thiếu Đình rất nhiều!
……
Ôn Noãn mang theo thư mời trở về nhà.
Cô đã suy nghĩ về chuyện đó suốt ba ngày!
Trong ba ngày này, cô gặp được Hoắc Minh một lần, họ không làm gì khác ngoài im lặng ôm lấy nhau.
Đêm ấy hai người âu yếm ôm nhau, cô bình tĩnh lại và tự hỏi mình.
Liệu sự yêu thích và tình yêu của cô dành cho anh có chống đỡ nỗi sự hy sinh này không?
Trong thời gian hai năm, về phần công việc có thể giao lại cho người có năng lực chuyên môn quản lý.
Nhưng còn gia đình cô, cô không thể ở bên cạnh họ, sức khỏe của bố cô cũng không được tốt... Đến lúc trời sáng, Ôn Noãn nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay cô, sự cảm động của cô khi anh tặng chiếc nhẫn cho cô ngày hôm đó tựa như vừa mới xảy ra.
Cô nghĩ mình yêu Hoắc Minh.
Nếu thời gian hai năm có thể thay đổi được tình trạng hiện tại, thì cô sẵn sàng đánh cược.
Cô đưa bố và dì Nguyễn sang Pháp, cô học dương cầm chuyên sâu, khi trở về cô sẽ càng xứng với Hoắc Minh hơn, cũng sẽ tự tin hơn khi nói chuyện với Kiều Cảnh Niên...
Khi Ôn Noãn đưa ra quyết định này, trong lòng cô cảm thấy có chút hoang mang.
Nhưng khuôn mặt của Hoắc Minh thật sự ở ngay trước mặt cô, đẹp đến mức khiến phụ nữ rung động.
Cô nhẹ nhàng nghiêng người hôn lên môi anh: “Yêu anh nhiều lắm! Chúng ta hãy thử nhé!”
Hoắc Minh đã tỉnh dậy...
Anh trở mình, ôm gọn cả người Ôn Noãn dưới người anh: “Em mới vừa nói gì?”
Sắc mặt Ôn Noãn đỏ bừng, không chịu lặp lại lần nữa.
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm, anh luôn tràn đầy năng lượng, sáng nay phải bù đắp lại những gì đêm qua đã không làm.
Ôn Noãn rất phối hợp.
Hoắc Minh nhìn chằm chằm vào cô, dần dần đòi hỏi nhiều hơn.
Cô vòng tay qua ôm cổ anh, chủ động hôn anh, gương mặt đỏ bừng, trong mắt tràn đầy vẻ động tình và trầm luân...