Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm khuya, Chương Bách Ngôn trở về phòng ngủ.

Tần Dụ một mình lẳng lặng ngẩn người, anh biết trong lòng cô đau buồn, dù sao thì bố mẹ cô cũng vừa mới qua đời, hơn nữa lại dùng cách thảm thiết như vậy.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Tần Dụ sực tỉnh lại.

Cô nhìn chăm chú chồng của mình, nước mắt nơi khóe mắt còn chưa khô.

Chương Bách Ngôn đi tới, cầm khăn giấy dịu dàng lau cho cô, giọng cũng rất nhẹ nhàng: “Đang nhớ mẹ sao?”

Tần Dụ buông album ảnh trong tay xuống, nó được mang từ nhà họ Tần ra.

Cô khẽ dạ, hơi buồn: “Chương Bách Ngôn, em luôn nghĩ nếu ngày đó em kiên trì giữ bà ấy lại, có phải sẽ không có kết cục như vậy không?”

Chương Bách Ngôn ngồi xổm xuống, anh nhẹ nhàng chạm vào bụng cô.

Một lát sau, anh khẽ nói: “Nhưng đời này bà ấy sẽ sống trong sự không cam lòng và căm phẫn, bà ấy sẽ không hạnh phúc! Tần Dụ, anh không khuyến khích bà ấy làm như vậy, cũng không nói bà ấy làm như vậy là đúng, chỉ là vì chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta đều không thể thay đổi được nữa... Đây không phải lỗi của em, đừng tự trách mình nữa, được không?”

Tần Dụ cúi đầu nhìn anh.

Cô nhìn thật lâu, chợt rơi nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống giống như những hạt châu bị đứt dây.

Ban đêm, nỗi đau khổ bỗng nhiên ập đến.

Tần Dụ khóc thút thít, Chương Bách Ngôn nghiêng người về phía trước nhẹ nhàng ôm lấy cô, giờ phút này trong lòng ai cũng khó chịu, hai người bọn họ gần như đã mất đi hết tất cả người thân, sau nay chỉ có thể dựa vào nhau để sưởi ấm.

Tần Dụ khóc, giọng nói như vỡ vụn: “Nhưng em vẫn đau lắm.”

Chương Bách Ngôn dịu dàng dỗ dành cô.

Giờ phút này, anh sâu sắc cảm nhận được, người trong lòng là vợ của anh... Bọn họ sẽ dắt tay nhau đi hết một đời.

Tiểu Tần Phấn đứng ở cửa.

Cậu thấy lạ giường nên không ngủ được.

Nhưng vừa đi tới cửa cậu đã nhìn thấy chị khóc lóc rất đau buồn, ban ngày cô rất hung dữ, cậu cho rằng cô sẽ không khóc... Tiểu Tần Phấn dần dần nhận ra được, mình cũng không còn mẹ nữa rồi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu ngơ ngác.

Một lúc lâu sau, cậu ôm gối trở lại phòng mình rồi lặng lẽ nằm xuống.

Trẻ con luôn thích khóc.

Nửa đêm, ướt hơn nửa cái gối đầu.

Trời sáng, Chương Bách Ngôn dậy nấu ăn, Tiểu Tần Phấn ngoan ngoãn thức dậy gấp chăn, rửa mặt xong còn tưới nước cho hoa cỏ trên ban công, rồi quét phòng khách, nhanh nhẹn hiểu chuyện làm cho người ta đau lòng.

Chương Bách Ngôn bảo cậu ngồi ăn cơm.

Trong nhà có trẻ con và phụ nữ mang thai nên bữa sáng rất phong phú, trứng gà sữa bò cũng không ít.

Bình thường Tiểu Tần Phấn được nuôi dưỡng rất tỉ mỉ, chỉ ăn đồ ăn ngon do đầu bếp làm, đồ ăn nhà cậu ăn không quen... Nhưng cậu nhớ đến dáng vẻ khóc lóc của chị tối hôm qua thì cậu lại cố gắng nuốt quả trứng gà xuống.

Chương Bách Ngôn xoa đầu cậu: “Lát nữa anh đưa em đến trường.”

Tiểu Tần Phấn gật đầu thật mạnh.

Cậu cố gắng ăn hết nửa chén cháo rồi uống sữa, lúc rời đi cậu đến cửa phòng ngủ cẩn thận nói: “Thưa chị em đi học!”

Tần Dụ không để ý tới cậu!

Chương Bách Ngôn xách đứa bé đi, vừa xuống lầu vừa nói: “Chị em còn chưa thức.”

Nhưng Tiểu Tần Phấn biết cô đã thức, chỉ là không muốn để ý tới cậu mà thôi.

Cậu ủ rũ lên xe.

Lúc Chương Bách Ngôn khởi động xe, cậu bỗng nhiên hỏi: “Có phải bố mẹ vĩnh viễn sẽ không về đúng không ạ?”

Chương Bách Ngôn cầm vô lăng.

Hồi lâu sau, anh mới khẽ nói: “Ừ, bọn họ không về được! Sau này em sẽ sống với anh và chị.”

Tiểu Tần Phấn đặt cằm lên đầu gối.

Tuổi của cậu vẫn còn nhỏ, cậu còn không hiểu được sự thăng trầm của đời người thì đã mất đi người thân nhất của mình.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK