Cô nhẹ giọng nói: “Vừa hay em ở với bà cụ! Anh không về vừa đúng.”
Lục Khiêm mỉm cười, lại hỏi qua Lục Thước: “Con trai ngốc đâu rồi? Lúc anh đi, nó không đúng lắm, Minh Châu, em trông nó nhé, lát về anh nói chuyện với nó.”
Minh Châu gật đầu.
Cô nhìn qua, Lục Thước đang ngồi dưới bóng cây đọc sách.
Hai người nói thêm mấy câu rồi cúp điện thoại.
Bà cụ sợ trong lòng Minh Châu không thoải mái nên không tước đậu nữa, mang hai mẹ con đi xem kho báu của mình.
Tất cả đều là ngọc trai lớn, phỉ thúy lớn.
Từng viên đá đế vương lục vô cùng đẹp mắt!
Đây là thứ tốt nhất Minh Châu từng gặp, nhưng có người phụ nữ nào từ chối được những thứ này đâu?
Tiểu Lục U không hiểu, đeo chuỗi hạt xanh thật dài lên người.
Còn hồng ngọc, lam ngọc.
Hoa ngọc, lục ngọc.
Hết cái này đến cái khác, khiến mình như một cái móc treo đồ trang sức.
Bà cụ khẽ cười mắng: “Sao cứ như một tên trộm thế hả!”
Minh Châu biết bà cụ đối tốt với mình, cô nói: “Mẹ lấy về đi! Mấy thứ này quý giá quá.”
Bà cụ vẫn không chịu nhận về.
Bà ấy lại lấy ra thêm vài thứ nữa, Minh Châu dở khóc dở cười.
Nhưng mà, cô nhanh chóng không cười được nữa.
Mới mười lăm phút, khi họ đi ra, Lục Thước đã biến mất rồi.
Bà cụ suy nghĩ: “Không phải vừa rồi còn đọc sách à?”
Minh Châu cũng rất lo lắng.
Hai người lớn và người giúp việc tìm khắc trong ngoài biệt thự nhưng không thấy Lục Thước đâu, cuối cùng bà cụ đưa ra ý: “Mau gọi cho Lục Khiêm! Bây giờ không có chuyện gì quan trọng hơn con trai nó hết! Bảo nó mau về đi tìm đi!”
Ngón tay Minh Châu hơi run, cô gọi cho Lục Khiêm.
Giọng cô cũng hơi run rẩy.
“Lục Khiêm, Thước Thước biến mất rồi!”
Trong bệnh viện, Lục Khiêm giật mình.
Thước Thước biến mất sao?
Ông cầm điện thoại đi ra khỏi phòng bệnh, dù trong lòng hốt hoảng nhưng ông vẫn là người an ủi Minh Châu đầu tiên: “Em đừng hoảng, đã kiểm tra camera trong biệt thự chưa?”
Minh Châu khóc nói: “Em đang xem! Nó chạy ra ngoài một mình.”
Trên màn hình, Lục Thước đi ra cánh cửa màu đen, vòng vo một vòng rồi biến mất.
Lòng Lục Khiêm trầm xuống.
Ông đè nén cảm xúc: “Em để mẹ trông Lục U đi, giờ anh đến cục cảnh sát đường XX, em đến trước cũng được, chúng ta kiểm tra camera xung quanh xem sao! Anh gọi cho Lão Chu trước.”
Người này là cánh tay đắc lực của ông.
Minh Châu nghe lời ông.
Vì vậy, mỗi người đi một hướng, trên đường cô còn gọi cho Hoắc Minh, vận dùng tất cả những quan hệ có thể dùng được.
Khi rời đi, Lục Khiêm gặp thư ký Liễu.
Nghe nói Lục Thước mất tích, thư kí Liễu vội vàng đi theo.
Khi ngồi lên xe, Lục Khiêm lại gọi cho Minh Châu: “Lần trước thằng nhóc bỏ nhà đi đã chạy qua phòng trọ bên kia, em qua đó xem trước đi, chúng ta liên lạc sau.”
Minh Châu đồng ý.
…
Xe của Lục Khiêm chầm chầm rời khỏi bệnh viện.
Ở cổng bệnh viện, một chiếc taxi dừng lại, một bé trai bước từ trên xuống.
Cậu bé đeo ba lô, chạy vào khu nội trú.
Cậu bé tìm từng tầng một.
Cuối cùng cậu bé tìm được người mình muốn tìm ở một phòng bệnh VIP.
Lục Huân rất xinh đẹp.
Cô bé kế thừa ngũ quan xinh đẹp của Lam Tử Mi, da lại rất trắng, trắng như Lục U.
Lúc này, chân cô bé bị bó bột, cô bé đang tựa vào giường vẽ gì đó.
Một quyển giấy vẽ đã bị vẽ hơn một nửa rồi.
Trên giấy vẽ váy cưới, người mẫu là một người phụ nữ xinh đẹp…
Lục Huân cầm cây bút sáp, tô từng chút một.
Trước kia vợ chồng thư ký Liễu từng cho rằng cô bé đang vẽ Lam Tử Mi, dù sao kí ức lớn nhất của cô bé cũng là Lam Tử Mi, nhưng Lục Huân chưa từng nói cho ai biết, người này là Hoắc Minh Châu.
Vì cô bé biết, chú Lục không kết hôn thành công.
Cô Minh Châu cũng chưa mặc váy cưới.
Cô bé muốn thiết kế một bộ váy cưới xinh đẹp, lớn lên muốn trở thành nhà thiết kế, khao khát có một ngày sẽ tặng nó cho cô Minh Châu.
Như vậy, có phải cô ấy sẽ không trách chú Lục nữa không?
Lục Thước đứng ngoài cửa nhìn cô bé, đương nhiên cũng nhìn thấy bản vẽ váy cưới, đôi con ngươi như muốn phun lửa.
Cậu bé cho rằng đó là Lam Tử Mi.
Lục Thước tiến lên, làm chuyện thô lỗ nhất cuộc đời, xé nát quyển tập vẽ của Lục Huân.
Mấy chục bản vẽ, quyển tập đã vẽ hai năm, đều bị xé nát hết, rơi xuống nền giường trắng tin, rơi trên tóc, trên người Lục Huân.
Cô bé ngạc nhiên nhìn bé trai trước mặt mình.
Da trắng nõn.
Mái tóc màu trà.
Ngũ quan rất giống chú Lục.
Cô bé lập tức nhận ra đây là ai, mặt trắng bệch, cúi đầu xuống nhặt những mảnh vụn đó lên.
Lục Thước vừa xấu hổ vừa giận giữ nói: “Sao mày lại xuất hiện?”
Mặt Lục Huân tái xanh.