Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật ra cô cũng biết, tối hôm qua Hoắc Minh xuất hiện là một sự may mắn, vậy nên cô mới nắm được cơ hội này.

Nhưng cô không muốn nhắc đến Hoắc Minh, cho nên không nói gì.

Chị Lê lại nói cho cô một tin tức trọng đại: "Tối hôm qua ấy, chính tên Diêm Vương sống kia gọi điện cho chị, nói là có đứa nhỏ trong nhà muốn đến đây học đàn, còn gọi tên chỉ mặt muốn em dạy! Ôn Noãn, em có biết trong nhà họ Hoắc có đứa trẻ nào không? Hay đấy là con riêng rơi rớt của Hoắc Minh, anh ta chỉ đang che giấu tai mắt người khác thôi."

Ôn Noãn cẩn thận suy nghĩ, trong nhà họ Hoắc có trẻ con thì không có gì kỳ lạ, nhưng nếu muốn Hoắc Minh đích thân quan tâm chăm sóc thì cũng không nhiều.

Ôn Noãn tạm thời không nghĩ ra.

Chị Lê không thèm để ý, xua tay nói: "Đợi người ta đến là biết ngay ấy mà."

Nói xong, chị Lê đột nhiên nhớ tới lời nói ám muội của Hoắc Minh tối hôm qua, thậm thà thậm thụt hỏi: "Ôn Noãn, tối hôm qua... Hai người làm tình à?"

Ôn Noãn đang uống nước sôi để nguội, nghe vậy lập tức phun nước ra ngoài.

Cô tròn mắt nhìn chị Lê, vừa xấu hổ vừa tức giận.

Chị Lê nhún vai nói: "Thì tại anh ta nói với chị là em mệt nên ngủ rồi, chị nghĩ nhiều cũng đúng thôi!"

Hơn nữa... Tối hôm qua Hoắc Minh có vẻ thèm khát rõ ràng thế mà!

Ôn Noãn lau quần áo, nhỏ giọng nói: "Không phải! Anh ta bị thương, cho nên em ở đó băng bó cho anh ta thôi! Em và anh ta đã không còn khả năng gì nữa rồi, về sau cũng sẽ không phát sinh bất kỳ quan hệ nào nữa."

Chị Lê thầm nói đúng là đáng tiếc.

Nhìn dáng người của luật sư Hoắc, khuôn mặt, ánh mắt, có người phụ nữ nào mà không muốn?

Ngay khi chị Lê đang suy nghĩ, điện thoại nội bộ vang lên.

"Cô giáo Ôn, người nhà của luật sư Hoắc đến đây, nói là muốn đăng ký chương trình học VIP của cô."

Ôn Noãn ngẩn ra.

Chị Lê cười rộ lên: "Là đứa nhỏ trong nhà thật à!"

Ôn Noãn hỏi thêm vài câu.

Nhân viên ở quầy lễ tân nói ríu rít.

"Ừ... Là mẹ dẫn theo con đến, là một cô gái xinh xắn."

Ôn Noãn cúp điện thoại, nhìn về phía chị Lê.

Chị Lê hiếm khi buôn chuyện: "Em nói xem..., có phải lúc hai mươi tuổi Hoắc Minh ăn chơi đàng điếm bên ngoài, có con rơi con rớt, hiện giờ tình nhân người ta đưa con đến đây để lên mặt với em không?"

Ôn Noãn dở khóc dở cười.

Cô nói: "Anh ta sẽ không phải người nhàm chán thế đâu." Nói xong, cô giật mình, từ khi nào mà cô lại hiểu rõ Hoắc Minh đến vậy?

...

"Em đi ra ngoài xem đã."

Ôn Noãn đi ra ngoài phòng khách, chị Lê không cam lòng cũng đi theo sau hóng chuyện.

Vừa mới đẩy cửa, Ôn Noãn sửng sốt.

Đúng là mẹ dẫn theo con gái nhỏ đến, nhưng không giống với suy nghĩ của cô, bởi vì người ngồi trên ghế sô pha là bà Hoắc đẹp đẽ quý phái và Hoắc Minh Châu.

Ôn Noãn không nói nên lời.

Cô tự tin ngồi đối diện với bọn họ: "Sao cô lại đến đây?"

Bà Hoắc tràn đầy sầu bi.

Vì con trai bà cũng rầu thối ruột, nhưng mà con trai không biết cố gắng, nghe nói cãi nhau với Ôn Noãn ầm ĩ đến mức chia tay, cho nên bà đã một đống tuổi rồi còn bị thằng con mình bắt ra mặt!

Bà Hoắc nhỏ giọng thì thầm nói: "Cô nghe Hoắc Minh nói cháu đang dạy ở phòng âm nhạc, cho nên cô đã muốn đến xem từ lâu, chỗ này đúng là không tệ."

Bà kéo tay Hoắc Minh Châu: "Minh Châu không có một tí tế bào âm nhạc nào, nên cô muốn đưa con bé đến đây để hun đúc tình cảm."


Hoắc Minh Châu: Mẹ à! Từ lúc mười tuổi con đã đạt chứng chỉ dương cầm cấp mười rồi mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK