Bên kia điện thoại vang lên tiếng nức nở, giống như đang khóc.
Vừa rồi An Nhiên vì chuyện của Tư Văn Hùng mà trong lòng buồn bực, bây giờ mới được Lý Tư Ỷ kéo trở lại thực tại, cô thấp giọng hỏi: "Cô đang ở đâu? Tôi tới chỗ cô”.
Lý Tư Ỷ vẫn thích giở giọng trẻ con trước mặt cô.
"Ai cần cô ở cùng tôi? Tôi không sao, rất ổn”.
An Nhiên lắc đầu mỉm cười, cô thở phào nhẹ nhõm: "Là tôi muốn ở bên cạnh cô được chưa? Chị hai!"
Cuối cùng, Lý Tư Ỷ cũng bị chọc cười.
Cô ấy nói bằng giọng mũi khàn khàn: "Là cô tự đòi đấy nhé! Tôi nể lắm mới đồng ý đấy!"
An Nhiên thở dài: "Vâng! Là tôi tự đòi đối tốt với cô!"
Trước khi cúp điện thoại, khởi động xe, An Nhiên ngẩng đầu nhìn về hướng khoa nội trú... Cuối cùng, cô đạp ga rời đi.
Trên đường đi, An Nhiên mua thuốc rồi đi thẳng đến khách sạn của Lý Tư Ỷ.
Lý Tư Ỷ đang ở trong văn phòng, cô thư ký thì thầm: "Cô ấy đã khóc rất lâu rồi! Bà Cố đó quá vô lý đi. Giám đốc Lý của chúng tôi là người tử tế!"
Lời của cô thư ký quả thực có cơ sở, Lý Tư Ỷ rất xinh đẹp, nhà họ Lý gặp khó khăn cũng có không ít kẻ muốn dậu đổ bìm leo muốn bao nuôi Lý Tư Ỷ, nhưng Lý Tư Ỷ chưa từng cặp kè với bất kỳ ai trong số đó. Cho nên lời cô thư ký cũng có lý.
An Nhiên gật đầu, để cô thư ký đi ra ngoài trước.
Người phụ nữ vừa khóc giờ đang cuộn tròn trên ghế văn phòng, trước mặt là chiếc bàn đầy tài liệu.
Mọi thứ trông rất bừa bộn.
Lúc An Nhiên đi vào, Lý Tư Ỷ chỉ nhướng mày lên một chút rồi trở lại bình thường, cô ấy rõ ràng vẫn chưa phục hồi tinh thần. An Nhiên cũng không ép buộc mà nhẹ nhàng thu dọn cái bàn đằng trước giúp cô ấy.
Lý Tư Ỷ thay đổi tư thế, cuộn tròn, giọng nói như mèo con: "Cô bị cuồng dọn dẹp hả! Có phải nghiện làm thư ký của Cố Vân Phàm rồi không?"
An Nhiên dọn dẹp xong, ngồi xuống chiếc bàn trước mặt Lý Tư Ỷ.
Lý Tư Ỷ nhìn chằm chằm vào cô: "Cũng quyến rũ đấy!"
An Nhiên vỗ vỗ tay cô ấy: "Cô nghe lời chút đi”.
Những lời dỗ dành này quả thực có tác dụng. Quả nhiên, Lý Tư Ỷ thấp giọng lẩm bẩm: "Tôi có phải trẻ con đâu, sao cô cứ đối xử với tôi như Lâm Hi vậy!"
An Nhiên nói: “Tôi không so đo với trẻ con!”
Lý Tư Ỷ thầm nghĩ: Tôi còn lớn tuổi hơn cô đó!
Nhưng cảm giác được chiều chuộng đó rất dễ chịu, nên Lý Tư Ỷ không nói một lời, ngoan ngoãn để An Nhiên bôi thuốc lên mặt. An Nhiên chỉ chạm nhẹ một chút mà cô ấy đã kêu “á” một cái.
An Nhiên hỏi: “Có đau không?”
Lý Tư Ỷ cắn môi: “Sao lại không đau! Nhưng lúc đó tôi không dám đánh trả, nếu con của cô ấy mất thì tôi sẽ trở thành tội đồ!”
An Nhiên do dự một chút, nói: "Vừa rồi bọn họ cãi nhau, giám đốc Cố đã đánh cô ấy”.
Cô không nói thêm gì nữa vì không muốn Lý Tư Ỷ cảm thấy khó chịu hơn.
Lý Tư Ỷ sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn An Nhiên, nhẹ giọng nói: “Thật ra quan hệ của bọn họ tốt hay xấu không liên quan gì đến tôi! Dù quan hệ của họ có tệ đến đâu thì họ vẫn là vợ chồng hợp pháp và sinh con rồi, còn tôi chẳng là gì cả!”
Nói ra những điều này, Lý Tư Ỷ cũng cảm thấy vô nghĩa.
Cô nói thêm: "Tất cả đã là quá khứ! Tôi phải tránh xa ông ta! An Nhiên... Tôi biết mấy tháng nay Cố Vân Phàm đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Việc đầu tư của Hoắc Doãn Tư là chủ ý của ông ta phải không? Đúng ra thì tôi nợ ông ta một ân huệ, có điều lần này tôi sẽ làm một kẻ vong ơn bội nghĩa, dù sao cũng là ông ta có lỗi với tôi trước”.
An Nhiên ôn nhu cười: "Được rồi! Giám đốc Cố cũng không quan tâm chuyện này”.
Lý Tư Ỷ bực bội: “Cô lại nói đỡ cho ông ta rồi”.
Nhưng An Nhiên không phản bác, vẫn kiên nhẫn với Lý Tư Ỷ. Lý Tư Ỷ có chút xấu hổ, cứng miệng nói: "Hôm nay cô phải ở bên cạnh tôi! Phải ăn tối với tôi, Hoắc Doãn Tư không được phép phản đối”.
An Nhiên đồng ý.
Trên thực tế, sau khi gặp Tư Văn Hùng, cô cũng cần thời gian để bình tĩnh lại.
……
Khi An Nhiên trở về biệt thự thì đã là tám giờ tối.
Biệt thự sáng đèn, trong bãi đậu xe có chiếc Rolls-Royce Phantom mà Hoắc Doãn Tư thường lái đang đậu ở đó, xem ra chắc chắn anh đã về rồi.
An Nhiên ngồi trong xe một lúc.
Cửa vào biệt thự mở ra, Lâm Hi chạy ra ngoài, theo sau là Nữu Nữu.
Lâm Hi chạy không được vững liền ngã xuống cỏ, Nữu Nữu lập tức chạy tới bế cậu lên vỗ nhẹ vào cái mông nhỏ của cậu. Lâm Hi lập tức ôm lấy cổ chị mà làm nũng...
Lòng An Nhiên dịu lại, cô xuống xe đi về phía hai đứa trẻ.
Cái mông nhỏ của Lâm Hi vẫn còn đau, nhưng khi nhìn thấy mẹ, cậu bé loạng choạng bước tới đòi ôm.
Thân hình bé nhỏ bụ bẫm lao vào vòng tay mẹ.
An Nhiên ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng ôm lấy cậu bé, cơ thể nhỏ nhắn ấm áp trong vòng tay cô lặng lẽ chữa lành vết thương cho cô.
Nữu Nữu cũng đi tới và bám lấy cô.
Nữu Nữu đến gần nói với cô: "Hôm nay bố tới đây mang theo một túi hải sản lớn. Chú bây giờ đang nấu một bữa thịnh soạn”.
An Nhiên khá bất ngờ.
Sau chuyện lần trước của Lâm Bân, Hoắc Doãn Tư không ưa Lâm Bân cho lắm, vậy mà hôm nay lại dùng đồ Lâm Bân đưa tới sao?
Nhưng An Nhiên sẽ không nói chuyện người lớn trước mặt trẻ con, cô ôm Lâm Hi và Nữu Nữu đi vào nhà. Cô đặt hai đứa trẻ xuống, lên lầu thay quần áo rồi đi xuống, đi thẳng vào phòng bếp.
Hoắc Doãn Tư đang làm món tôm.
Thấy An Nhiên đi vào, anh cúi đầu rắc tiêu lên món tôm chiên, dịu dàng hỏi: “Đồ khá tươi, em có muốn thử trước không?”
An Nhiên đi tới trước mặt anh, nhẹ nhàng hỏi: “Sao anh lại tự nấu ăn?”
Hoắc Doãn Tư không trả lời câu hỏi của cô.
Anh quay đầu lại nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, nhìn một lúc mới nói: “Hôm nay em gặp Tư Văn Hùng ở bệnh viện à?”
Đồng tử An Nhiên co rút, trong lúc nhất thời cô không thể tin được: "Anh phái người đi theo em sao?"
Hoắc Doãn Tư không phủ nhận.
Anh bắt đầu nấu món ăn khác, giọng điệu bình tĩnh nói: “Mặc dù lão già đó sắp chết, nhưng chỉ cần ông ta còn một hơi thở thì anh vẫn lo lắng! Sao vậy, anh bảo vệ em và Lâm Hi là sai sao? "
An Nhiên căn bản không có sức để nổi giận!
Cô ấy nói: "Anh nói đúng!"
Hoắc Doãn Tư mỉm cười, chuyên tâm nấu nướng... Lúc này An Nhiên mới để ý tới anh, anh vẫn mặc sơ mi trắng quần dài, cho dù đang ở trong bếp nấu ăn, trông anh cũng vô cùng quý tộc.
Có phải anh cố tình làm vậy không!
Một lúc lâu sau, anh mới mở miệng lần nữa: “Anh nấu ngon lắm đấy, em thử xem”.
An Nhiên ăn một con tôm, gia vị ướp rất ngon, thịt cũng rất ngon.
Ăn xong cô nói với anh: “Đưa khăn giấy đằng kia cho em”.
Hoắc Doãn Tư nghiêng người nhìn cô hồi lâu, cuối cùng tắt bếp, nhẹ nhàng nhéo cằm cô rồi cúi người hôn cô. Môi và răng họ quấn lấy nhau, An Nhiên ban đầu chống cự, dù sao người giúp việc có thể sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào ở một nơi như nhà bếp, nhưng những chuyện như thế này Hoắc Doãn Tư vẫn khá mạnh bạo…
Thời gian trôi qua, cô cũng quên mất mọi thứ xung quanh và ôm lấy eo anh.
Vòng eo của người đàn ông chạm vào thật rắn chắc, vòng tròn đó thật mê người. Sau nụ hôn, An Nhiên dựa vào lồng ngực anh... Hoắc Doãn Tư cúi đầu, nhẹ giọng thì thầm: "Bữa cơm này đặc biệt để an ủi em! Em đã khóc phải không ?"