Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Minh nói xong thì rút một bộ quần áo từ trong tủ ra.
Anh thay đồ ngay trước mặt ôn Noãn.
Ôn Noãn lặng lẽ chăm chú nhìn anh…
Hoắc Minh thay quần áo xong thì bắt gặp ánh mắt của cô, đang định nói vài lời bông đùa thì điện thoại reo lên.
Anh liếc nhìn, là Hoắc chấn Đông gọi đến nên bắt máy: “Bố!”
Không biết bên kia đã nói gì mà Hoắc Minh lại đưa mắt sang ôn Noãn với ánh nhìn sâu xa: “Vâng, cô ấy đang ở cùng con!… Tối nay con sẽ cùng cô ấy về nhà ăn cơm!”
Anh cúp điện thoại, giọng lạnh lùng: “Bổ kêu chúng ta tối nay về nhà ăn cơm! Tôi có hơi bận, cô dẫn… đứa nhỏ đến trước đi!”
Trong lòng ôn Noãn hiếu rất rõ.
Không phải do anh bận bịu mà hoàn toàn là do anh không muốn đưa cô đi.
Cô cũng không muốn ép buộc nên nhanh chóng đồng ý, cả hai im lặng bước xuống lầu dưới.
Hoắc Minh cho tài xế chở cô, còn mình thì mở cửa chiếc McLaren màu đen bước vào.
Ôn Noãn bước đến, hai người họ cách nhau một lớp cửa xe.
Giọng Ôn Noãn rất bình tĩnh: “Hoắc Minh, anh có thể nói chuyện lạnh lùng với em, thế nhưng còn Hoắc Tây… Con bé rất nhạy cảm, xin anh đừng nói những lời đó trước mặt con bé!”
Hoắc Minh nhớ đến bé con trong tài liệu kia.
Dáng vẻ rất giống ôn Noãn, trắng trắng mềm mềm, tóc cũng xoăn nữa.
Có vẻ… rất đáng yêu!
Anh hờ hững gật đầu: “Cô yên tâm!”
òn Noãn cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Cô chăm chú nhìn theo đuôi chiếc xe thể thao màu đen đang dần biến mất, đáy lòng cũng không biết là nên vui vẻ hay buồn khố… vốn ban đầu cô tràn đầy ý chí chiến đấu, nhưng sau khi bị anh đối xử như vậy thì lại không chắc chắn nữa!
Cô đứng đó hồi lâu…
Lão Triệu nhìn thấy mà đau lòng, không nhịn được bước đến, nhỏ giọng nói: “Mợ chủ, lên xe trước đi! Cơ thể cô nặng nề, đứng lâu không tốt.”
Ôn Noãn khẽ chống eo, cười miễn cưỡng: “Hình như hơi mỏi rồi!”
Cô lên xe ngồi, được chở về biệt thự.
Sau khi về, cô tự giam mình trong phòng đọc sách, kéo tất cả rèm cửa sổ lại.
Cả căn phòng lâm vào bóng tối.
Ôn Noãn ngồi tựa trên sô pha, bên tai là bút ghi âm Hoắc Minh để lại, cô lặng lẽ ngồi nghe, nghe vô sổ lần mới cảm thấy có sức hơn một chút!
Đến chạng vạng tối, cô đón Hoắc Tây đến nhà họ Hoắc.
Vừa mới bước vào cửa, Tiểu Thước Thước đã nhào đến hôn cô một cái rồi kêu lên: “Mợ!”
Ôn Noãn ngồi xổm xuống, dịu dàng sờ lên cái đầu nhỏ của cậu bé.
Làm khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc con đỏ bừng.
Tiếu Hoắc Tây làm mặt quỷ: Con trai lại đỏ mặt, xấu hổ xấu hổ xấu hổ!
Vợ chồng Hoắc Chấn Đông bước đến.
Bà Hoắc dẫn hai đứa bé đi ăn bánh ngọt, Hoắc Chấn Đòng thì ở lại nói chuyện với ôn Noãn: “Gặp nó chưa?”
Ôn Noãn “ừm” một tiếng.
Cô cũng không muốn làm người lớn khó chịu hay tức giận nên những chuyện kia đều ngậm miệng không nói.
Nhưng Hoắc Chấn Đông vẫn biết, dù gì ông cũng có tai mắt.
Ông liếc Ôn Noãn bằng ánh nhìn bỏng rát, từ tốn nói: “Nó ra yêu cầu như vậy mà con cũng không tức giận à? ôn Noãn… Bố muốn nói với con là đừng hy sinh vì nó, con quá nuông chiều tính tình của nó rồi! Trước đây Hoắc Minh nó khốn nạn cỡ nào chắc con cũng không cần bố nói nhiều nhỉ! Tóm lại, con cứ nhẫn nhịn chịu đựng như thế không phải kế lâu dài! Trước đây con tát nó nhiều như thế, không phải nó vẫn ngoan ngoãn xin tái hợp hay sao?”
Ôn Noãn im lặng không nói gì.
Trong lòng Hoắc Chấn Đông biết cô mềm lòng, không buông được Hoắc Minh!
Giờ đây, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt!
Người làm bổ như ông có hơi nhức đầu!
Đến bảy giờ tối Hoắc Minh mới về đến, ngay giữa giờ cơm.
Xe dừng lại, anh bước ra khỏi bóng tối, Tiểu Hoắc Tây không nhịn được chạy đến ôm lấy đôi chân dài của anh, gương mặt nhỏ nhắn cọ tới cọ lui: “Bố, Hoắc Tây nhớ bố lắm!”
Cơ thế Hoắc Minh cứng đờ…
Dẩu sao trong trí nhớ của anh chưa từng có kinh nghiệm sống chung với trẻ con, nhưng khi anh ôm Tiểu Hoắc Tây lại thấy lòng mềm mại.
Chính là do máu mủ ruột thịt?
Hoắc Chấn Đông nhìn con trai ôm cháu gái nhỏ, vẻ mặt không chút bài xích, cảm thấy đau lòng và khổ sở.
Hoắc Minh thương Hoắc Tây cỡ nào, vào lúc này, ông chắc chắn không thể tưởng tượng nổi!
Còn bà Hoắc thì lau nước mắt.
Bữa cơm đoàn viên này, mọi người ăn trong sự im lặng…
Hoắc Minh ngồi kế bên ôn Noãn nhưng hai người vô cùng lạnh nhạt.
Một người không nhớ được.
Một người khác, lại vì anh đã quên mà không buông được.
Hoắc Chấn Đông rất muốn gắn kết bọn họ, ông nghĩ dù gì cũng là vợ chồng, ngủ chung lâu sẽ từ từ thân thuộc!
Sau khi ăn xong, Hoắc Minh lau miệng rồi nói: “Bố, con có vụ án, phải trở lại văn phòng một chuyến!”
Hoắc Chấn Đông không vui: “Vụ án của con có quan trọng bằng người nhà không?”
Ông quăng cho bà Hoắc một ánh mắt: “Kêu người dọn dẹp phòng của Hoắc Minh trước, để tối nay vợ chồng chúng nó tiện nói chuyện, Hoắc Tây sẽ ngủ với chúng ta!”
Bà Hoắc nghe lời ông, lập tức đi làm ngay.
Hoắc Minh cười nhạt.
Anh châm một điếu thuốc rồi chậm rãi lên lầu, khung cảnh tràn ngập xa cách.
Chung quy ôn Noãn vẫn đau khổ.
Hoắc Chấn Đông vỗ nhẹ mu bàn tay cô: “Tạm thời cứ như thế! Con bao dung một chút!”
Ôn Noãn khẽ “ừm”.
Cô không lên lầu ngay mà ở lại dưới lầu cùng hai đứa bé, cuối cùng dỗ Hoắc Tây ngủ hẳn rồi mới bước đến căn phòng Hoắc Minh ở lúc trước.
Hoắc Minh đang đứng hút thuốc cạnh cửa sổ.
òn Noãn đứng ngoài cửa nhìn anh chăm chú.
Sườn mặt của anh thật hoàn hảo, khi hút thuốc vừa rít vừa phun khói, làn khói mù nhanh chóng tan ra.
Hoắc Minh có vẻ đã nhận ra ánh mắt của cô nên nghiêng đầu nhìn sang, sau đó dập tắt điếu thuốc, giọng rất nhạt: “Biết mách lẻo rồi?”
Ôn Noãn đóng cửa lại.
Cô từ từ bước đến gần anh, nhẹ nhàng ôm lấy hông anh trong ánh nhìn của anh.
“Là bố tự biết!”
“Minh, chúng ta là vợ chồng! Em không muốn ở riêng với anh, em muốn thân thiết với anh, chẳng lẽ không bình thường sao?”
Ánh mắt Hoắc Minh vô cùng khó đoán.
Anh nhàn nhã ngả người ra sau, cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng mình.
Cô mềm mại lại ngoan ngoãn, dáng vẻ mặc anh làm gì thì làm khiến anh gợi lên hứng thú, đè giọng hỏi: “Thật sự muốn làm với tôi như thế à?”
Anh nghe nói, phụ nữ mang thai ba tháng là đã có thế…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK