Bịch một tiếng!
Kiều An bị đâm ngã xuống đất, trên mặt đất là một vũng máu!
ón Noãn nằm chặt vỏ lãng, không ngừng run rây, khòng phải cò không có chướng ngại tâm lý… Nhưng cò không có thời gian đế lo lắng!
Cò chỉ nghĩ, nếu Kiều An chạy thoát, Hoắc Tây phải làm sao bây giờ?
Bảo vệ của trường mầm non đã khống chế được Kiều An, cũng đã có người báo cảnh sát, Hoắc Tây sợ hãi bặt khóc… Hiện trường là một khung cảnh hỗn loạn!
Khi Ôn Noãn bước xuống xe, toàn thân vẩn còn run rẩy.
Cò phải đưa Kiều An đến bệnh viện, nhưng cô phải giải thích với người khác như thế nào đây?
Cõ có bị đưa đi không?
Đúng lúc này, một bàn tay ấm áp nắm lấy tay cò: “ôn Noãn, đừng sợ!”
Thán thế ôn Noãn cứng đờ, quay phât đau lại.
Là Hoắc Minh!
Trong giây phút khi nhìn thấy anh, toàn bộ sức lực trong cơ thể cò trút hết ra ngoài, chỉ có thể run rấy gọi tên anh: “Hoằc Minh!”
Hoắc Minh nắm tay cô, khàn giọng nói: “Giao cho anh đi!”
Sau đó, anh bước nhanh đến bên cạnh Hoắc Tây, lấy thuốc cầm máu ra từ trong túi áo, cho cò bé uống thêm một viên nữa.
Trên cẳng chân be bé của Tiếu Hoăc Tây toàn là máu.
Hoăc Minh vò cùng đau lòng, anh ôm Hoẩc Tây vào lòng, bé con tựa trong lồng ngực anh, khuôn mặt nhỏ bé đẫm nước mắt: “Bố ơi…
Hoắc Tây đau!”
Hoắc Minh hõn cô bé, giọng khàn đặc: “Bố đưa con tới bệnh viện!”
Thời gian gấp gáp, anh đưa Hoắc Tây cho Ôn Noãn: “Lên xe!”
Anh vừa đi qua Kiều An đang nằm sõng soài trên mặt đất vừa gọi điện thoại: “Cục trưởng Triệu, tòi là Hoắc Minh! Một vụ án mạng đã xảy ra ngay trước cổng trường mầm non XX, hung thủ đã bị vợ tòi khống chế nhưng có thể nguy hiếm tới tính mạng, bây giờ tạm thời vợ chồng tỏi sẽ đưa tới bệnh viện… ừ, không có vấn đề gì!”
Đầu bên kia nói thêm vài câu, anh cúp điện thoại!
Dường như Kiều An nhận ra điều gì đó, mòi cô ta run rấy, giọng khàn khàn: “Không! Sẽ không đâu! Hoắc Minh… Anh sẽ không đối xử với em như vậy!”
Đòi mòi mỏng của Hoắc Minh nhả ra hai
chữ: “Tôi sẽ!”
Nói xong, anh ném Kiều An vào một chiếc xe khác!
Hai chiếc xe màu đen một trước một sau rời đi, mười phút sau thì tiến vào một bệnh viện tư nhân cao cấp.
Ôn Noãn ôm Hoắc Tây, không ngừng vổ về đứa trẻ!
Hoắc Minh không đế hai mẹ con gặp Kiều An, anh chỉ đi tới xoa đau Tiểu Hoầc Tây: “Đừng sợ, có bố ở đây rồi!”
Hoắc Tây ôm lấy ôn Noãn, khóc nức nở.
Hoầc Minh nhìn ôn Noãn, giọng nói bình tĩnh dịu dàng: “Em đưa con bé tới phòng cấp cứu đi! Anh sẽ tới ngay!”
Anh nói xong thì quay đau bước đi.
Trong lòng ôn Noãn lo lắng, gọi một tiếng: “Hoắc Minh!”
Bước chân của Hoắc Minh hơi chững lại một chút, anh quay (Tâu lại cho cỏ một nụ cười an ủi: “Đừng sợ! Không có chuyện gì đâu!”
Ôn Noãn ôm Hoầc Tây, chăm chú nhìn Hoắc Minh, ánh mắt dần trở nên kiên định.
Cò tin tưởng anh.
Tài xế đi trước dẫn đường, ôn Noãn ôm Hoắc Tây đi theo sau, bác sĩ đã đợi từ sớm trong phòng cấp cứu… Khoảng hai mươi phút sau, y tá vội vàng chạy vào, trong tay cầm túi máu!
“Lặp tức truyền máu, đứa trẻ có chứng rối loạn đòng máu!”
Tiếu Hoẳc Tây im lặng nằm đó, khuôn mặt bé nhỏ trâng bệch.
Túi máu lOOml rất nhanh đã cạn, nhưng túi máu mới được đưa vào liên tục không ngừng… Trái tim ôn Noãn run rẩy, cò biết máu này là của ai!
Từ đầu đến cuối, truyền tổng cộng 800ml máu!
Tiểu Hoắc Tây khóc đến mệt, nằm ngủ say trên chiếc giường nhỏ màu trẩng, trên hai hàng lỏng mi như cây quạt nhỏ còn dính nước mắt, nhìn cực kỳ đáng thương.
Ôn Noãn nắm bàn tay nhỏ bé của cò bé, khi nhớ lại toàn thân vẩn còn run rẩy sợ hãi.
Một cánh tay nhẹ nhàng khoác lén vai cò, có quay đầu lại nhìn, là Hoầc Minh.
Trên mặt Hoắc Minh có vẻ mệt mỏi.
Anh ngồi xuống bên cạnh ôn Noãn, nhẹ nhàng kéo cô õm vào lòng mình, cò chưa kịp hỏi anh đã cúi đau nói: “Tối qua em gọi điện thoại cho anh, đém anh đã mơ một giấc mơ, mơ Hoắc Tây bị thương! Anh lo lắng nén sáng sớm nay đã sắp xếp máy bay riêng bay về!”
Anh tựa lên trán cò: “ôn Noãn, em đã làm rất tốt rồi!”
ôn Noãn định nói gì đó.
Hoâc Minh không cho cò hỏi: “Giao cho anh đi! Em chỉ c‘ân biết Hoắc Tây không sao rồi là được!”
Ôn Noãn không tiếp tục hỏi nữa.
Cò tựa đau lên vai anh, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nhẹ nhàng ôm lấy eo anh.
Ôm một lúc lâu, Hoắc Minh đế cò ở lại với Hoắc Tày, còn anh đi ra ngoài hút thuốc… Lúc này anh cần phải bình tĩnh lại.
Anh đang hút thuốc thì điện thoại trong túi vang lén.
Cuộc điện thoại này là do vị Cục trưởng Triệu kia gọi tới, giọng điệu rất nghiêm túc: “Hoắc Minh, về cơ bản chúng tòi đã có thể chẳc chắn Kiều An chính là tên hung thủ đién rồ kia! Trên tay cò ta đã có bốn mạng người!”
Anh ta ngừng lại một chút: “Người vần còn ờ đó chứ?”
Giọng Hoắc Minh trầm thấp: “ừ, vần còn ở bệnh viện, tôi sẽ hết sức phối hợp! Vợ tôi?… cỏ ấy chỉ là hăng hái làm việc tốt mà thòi, vẩn nên cố gắng đừng để cò ấy phải xuất hiện!”
Cúp điện thoại, Hoắc Minh đi vào một kho ướp lạnh độc lập.
Một kho ướp lạnh rộng như vậy, chỉ có mười túi máu mới được sắp xếp ngay ngắn.
Anh đưa tay cầm một túi, im lặng nhìn nó.
Thư ký Trương đấy cửa tiến vào, thấp giọng nói: “Tống Giám đốc Hoắc, tỏi điều tra được có ba người mang nhóm máu gấu trúc ở thành phố A và thành phố T.”
Hoăc Minh đặt túi máu về chỗ cũ, xoay người, giọng điệu bình thản: “Mời họ đến Tây Á làm việc!”
Thư ký Trương gật đầu.
Cò ấy do dự nói tiếp: “Thực ra thành phố B vẫn còn một người mang nhóm máu gấu trúc, chỉ là tuối hơi nhỏ!”
Hoầc Minh nhíu mày.
Thư ký Trương đưa một tập tài liệu cho Hoẳc Minh: “Thực sự vò cùng trùng hợp, chính là người bạn nhỏ ở trường mầm non của Hoắc Tây, tên là Trương Sùng Quang. Tổng Giám đốc Hoắc, đây là toàn bộ tư liệu về cậu bé.”
Trương Sùng Quang?
Hoầc Minh nhận lấy tài liệu, mở ra xem.
Doanh nghiệp gia đình, việc làm ăn lung lay nửa ngã nửa không.
Con trưởng chết yểu, một đứa bé là con riêng là Trương Sùng Quang mới được cho phép đón v‘ê nhà, thực sự thua kém hơn rất nhiều!
Thư ký Trương thân là một người mẹ, không nhịn được nói: “Số phận của đứa trẻ này cũng rất khố!”
Hoắc Minh im lặng nhìn rất lâu.
Ngoại hình của đứa trẻ kia rất đẹp, ánh mắt lại càng toát lên vẻ thõng minh sáng sủa.
Anh nhẹ nhàng khép tài liệu lại: “Thay tòi hẹn Giám đốc Trương của Toàn Vũ đi chơi bóng, nói… Tỏi có một hạng mục muốn bàn bạc với ỏng ta!”
Thư ký Trương ngầm hiếu.
Hoẩc Minh xử lý xong còng việc, quay lại phòng bệnh, vợ chồng Hoắc Chấn Đông và Hoắc Minh Châu đều đã đến.
Hoắc Chấn Đông vô cùng đau lòng.
Õng ôm lấy Hoắc Tây như ôm một đứa trẻ sơ sinh, không ngừng an ủi cò bé, tinh thần kia khiến Hoắc Minh cũng không nhìn nổi: “Bố, Hoâc Tây rất thiếu máu, bố cứ đung đưa như vậy con bé sẽ bị chóng mặt đấy!”
Hoắc Chấn Đông vội vàng hỏi cháu ngoan của mình: “Cục cưng có chóng mặt không?”
Tiểu Hoắc Tây rất thích người yêu thương
mình.
Cho dù chóng mặt, cò bé vần nằm trong lòng Hoắc Chấn Đòng, muốn ông nội thơm mình.
Khuôn mặt già nua của Hoắc Chấn Đòng sụp đổ, sau đó liền rơi nước mắt.
Tiếu Hoắc Tây của ông, khi ra đời đã cửu tử nhất sinh, Hoầc Minh vất vả lắm mới nuôi được con bé lớn lên thế này, vậy mà còn bị người đàn bà điên kia làm bị thương thành như vậy…
Hoắc Chấn Đông cố gắng kiềm chế, lên tiếng: “Hoằc Minh, con xem phải làm thế nào đi!”
Hoắc Minh gật đâu: “Bố, con biết!”
Ôn Noãn nhấc mẳt nhìn anh chãm chú.
Hoắc Minh ôm chặt lấy vai cỏ, giọng nói dịu dàng: “Không sao đâu”
Buổi chiều, Hoắc Minh đến Cục cảnh sát.
Mãi đến tận đêm khuya, anh mới quay lại bệnh viện.
Đấy cửa phòng bệnh ra, ánh sáng bên trong rất nhẹ nhàng, ôn Noãn đang nằm úp sấp bên giường, chìm vào giấc ngủ.
Tiểu Hoắc Tây nghe thấy tiếng bước chân thì thức giấc, gọi một tiếng như mèo con: “Bố ơi.”
Hoắc Minh cởi áo khoác ra, đằp lên cho ón Noãn.
Anh ngồi xuống bên đầu giường, òm Hoắc Tây, đặt cò bé ngồi lên bụng mình, sau đó lại lấy chăn bọc cò bé lại.
Dù thê’ nào thì bé con này cũng là do anh nuôi lớn, gần gũi với anh nhất, thân hình nho nhỏ nằm nhoài trong lòng anh.
Hoẩc Minh vuốt ve mái tóc xoăn nâu mềm mại của cò bé, cấn thận chạm vào cẳng chân bé nhỏ đang được cuốn băng gạc, nhỏ giọng hỏi: “Có còn đau nữa không?”
“Đau!” Hoắc Tây áp sát vào cổ anh, ra sức làm nũng.
Hoắc Minh òm cò bé, nhẹ nhàng thơm cò.
Anh không nói gì, trong lòng lại ướt át. Chuyện như vậy xảy ra, anh mới chính là người đau lòng nhất. Anh chưa bao giờ nghĩ chút dây dưa tình cảm khi còn trẻ của mình lại có thế mang đến cho Hoâc Tây tốn thương lớn như vậy!
Nếu lúc đó Ôn Noãn không có mặt, anh thực sự không dám tưởng tượng kết quả sẽ như thế nào…
Anh thực sự rất có lổi với Hoắc Tây!
Tiếu Hoắc Tây như cảm nhận được tâm trạng của bố, cò bé sát khuôn mặt nhỏ bé của mình lại gan, nhẹ nhàng thơm bô’ mình.
Cò bé nhỏ như vậy, mềm mại như vậy.
Hoắc Minh tình nguyện dùng tất cả mọi thứ của mình để đối cho cô bé một đời vui vẻ bình an. Anh cúi đau nói với cô bé: “Ngày mai, cô giáo sẽ đưa các bạn nhỏ ở trường mầm non tới đây thăm Hoắc Tây!”
Bình thường Tiếu Hoắc Tây rất thông minh điềm tĩnh, mà lúc này lại đột nhiên ngại ngùng.
Giọng điệu của hoắc Minh vẫn thản nhiên: “Nghe nói Trương Sùng Quang cũng đến đấy!”
Tiếu Hoẳc Tây bị anh nhận ra liền hơi xù lông.
Thân thế nhỏ bé dần dần rụt xuống, rúc mình vào trong chãn rồi ngáp dài một cái: “Bố, con muốn đi ngủ!”
Hoăc Minh cách một lớp chăn xoa xoa mái đau xoăn xoãn của cỏ bé.
Anh kế chuyện cho cò bé nghe: “Ngày xửa ngày xưa, có một hoàng tửtén là Trương Sùng Quang…”
Tiếu Hoắc Tây:…
Cò bé lầm bầm: “Bố, con đang ngủ rồi!”
Hoắc Minh thờ ơ ừ một tiếng, nhẹ nhàng vỗ lưng cỏ bé, giống như vò số đêm trong quá khứ, dổ Tiếu Hoẩc Tây của mình đi ngủ…
Với anh, Hoắc Táy không chỉ là một đứa trê.
Cô bé là… Hy vọng trong tình yêu của anh và Ôn Noãn!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK