Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương Bách Ngôn đứng trong hành lang vắng vẻ, đọc dòng chữ đó không dưới một trăm lần. Anh cũng nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó trong khách sạn không dưới một trăm lần. Anh nhớ mình ép cô uống thuốc như thế nào, anh còn nói: "Có con sẽ không tốt."

Lục U…

Vừa rồi bác sĩ nói cho anh biết mấy ngày trước, Lục U có hồ sơ ở bệnh viện rằng cô đã phá thai... ngay sau khi họ chia tay hồi đại học, cơ thể cô không thích hợp để mang thai.

Nhưng một lần sau khi bọn họ gặp lại, anh lại khiến cô mang thai.

Cơ hội duy nhất đã bị chính tay Chương Bách Ngôn anh phá hỏng. Anh còn có thể nhớ rõ, sáng hôm đó Lục U thật sự đã khóc... Anh lại trơ mắt nhìn cô sa vào cái ôm của Diệp Bạch.

Diệp Bạch chết, trái tim cô cũng chết.

Không còn nằm trên người Chương Bách Ngôn anh nữa.

Trên lối đi, Chương Bách Ngôn đang cầm tờ giấy kia.

Một người đứng một mình rất lâu.

Cho đến khi đôi mắt anh trở nên chua chát, cho đến khi trên mặt hiện lên sự thống khổ, anh đột nhiên ôm lấy trái tim mình, đỡ tường nôn khan dữ dội.

Đau, là trạng thái sinh lý.

Người đến người đi đều nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ, cộng thêm chiếc túi trên tay… ai cũng cho rằng vợ anh đã cắm sừng anh, đứa con sinh ra không phải của anh.

Chương Bách Ngôn hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt của người khác.

Trong đầu anh chỉ có hai điều.

Lục U đã từng phá bỏ một đứa con vì anh.

Lục U sinh cho anh một đứa con.

Thực ra trong lòng anh biết rất rõ Lục U sinh đứa bé này không phải vì vẫn còn yêu Chương Bách Ngôn anh, mà là vì cô không muốn buông bỏ đứa trẻ, vì cô trân trọng sinh mệnh... và cả sự bao dung của Diệp Bạch.

Nghĩ đến việc Diệp Bạch nhận con và vẫn cưới Lục U, anh lại hận không thể đập chết bản thân mình.

Mặt trời chiếu sáng rực rỡ nhưng chẳng thể sưởi ấm Chương Bách Ngôn.

Sau đó, anh ngồi trên ghế bệnh viện suốt buổi chiều.

Từ Chiêm Nhu gọi điện thoại cho anh.

Anh không muốn bắt máy.

Sau đó những cuộc gọi đến càng ráo riết, Chương Bách Ngôn mới bắt máy, hỏi với giọng thờ ơ: "Chuyện gì?"

Từ Chiêm Nhu khựng lại một chút, cố gắng nói với giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể: "Bách Ngôn, anh đang ở đâu vậy? Tổng Giám đốc Trương đến ký hợp đồng với anh, đã đợi anh nửa tiếng rồi! Mặc dù tính tình Tổng Giám đốc Trương tốt, nhưng..."

Bấy giờ Chương Bách Ngôn mới nhớ rằng hôm nay là ngày ký hợp đồng với Trương Sùng Quang.

Năm nay, công việc kinh doanh của bọn họ qua lại rất mật thiết.

Sau khi cúp điện thoại, anh lại cúi đầu xem báo cáo xét nghiệm quan hệ cha con, ngón tay liên tục chạm vào trang giấy... Anh đã nhìn đứa trẻ kia mấy lần, vô cùng đáng yêu.

Giống anh, nhưng cũng giống Lục U.

Trắng trẻo nõn nà.

Tóc màu đen nhưng có vài lọn xoăn tự nhiên, có thể thấy khi lớn lên sẽ là một cô bé xinh đẹp giống mẹ.

Chương Bách Ngôn hơi cong ngón tay.

Anh muốn ôm đứa trẻ đó và hôn con bé biết bao.

Kể từ khi bố anh qua đời, mẹ anh dường như đã thay đổi thành một con người khác. Ký ức thuở thiếu thời của anh là về sự thúc giục của mẹ đối với anh, muốn anh phải hăng hái tiến về phía trước, sau đó tìm họ Lục tính sổ.

Dần dần, tính tình của Chương Bách Ngôn thay đổi.

Lúc học đại học, Lục U xuất hiện.

Cô như tia nắng chiếu vào cuộc đời anh, khi ở bên Lục U, anh hạnh phúc hơn bao giờ hết.

Nhưng không ngờ Lục U lại là con gái của Lục Khiêm.

Bọn họ chia tay.


Lâu rồi... đã lâu lắm rồi Chương Bách Ngôn mới nếm được mùi vị của tình cảm gia đình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK