Anh rất lễ phép nói: “Đúng vậy, chị Tây, chúng em chuẩn bị kết hôn!”
Hoắc Tây thẳng tay tháo cái nhẫn kim cương kia ra.
Hoắc Kiều: “...”
Hoắc Tây hung dữ lườm cô một cái:
“Cậu chủ Khương này, hai nhà chúng ta khác với gia đình bình thường, tình cảm giữa anh với Hoắc Kiều cũng vậy phải không! Thủ tục phải tuần tự, con gái mà tự đồng ý trước là mất giá đấy. Việc này phải để người lớn làm trước, rồi hai người chỉ làm tượng trưng thôi là được. Đến lúc ấy đừng nói là nhẫn kim cương bao nhiêu carat, có là lá thép cũng được! Em gái tôi mà muốn gả thì tôi không hó hé tiếng nào đâu!”
Tóm lại, phải được bố mẹ đồng ý trước.
Cuối cùng Khương Lan Thính cũng biết thế nào là sự lợi hại của luật sư Hoắc. Hai người yêu nhau cầu hôn thôi mà cũng bị dạy dỗ cho được nữa. Anh không giận mà vẫn điềm tĩnh lịch sự: “Đúng vậy!”
Hoắc Tây rất hài lòng.
Cô ấy vừa đấm vừa xoa, cười vui như tết: “Nếu đã thế thì chúng ta đi xuống ăn cơm thôi! Lan Thính, bát đũa của anh đã được bố mẹ đã chuẩn bị sẵn rồi đấy, ngay bên cạnh Hoắc Kiều nhé! Sau này không bận gì thì sang đây chơi thường xuyên đi, dành thời gian cho hai ông bà.”
Khương Lan Thính rất tự nhiên ra vẻ được chiều mà sợ. Hoắc Tây bảo anh xuống tầng trước.
Bản thân cô ấy thì bảo Hoắc Kiều ở lại, muốn nói thêm vài câu với nhau. Hoắc Tây đợi cửa đóng lại, nhìn cô...
Hoắc Kiều trước mặt cô ấy ngoan như một chú cừu con: “Chị!”
Hoắc Tây dựa vào cạnh cửa, vẻ mặt dịu xuống, trông cô ấy như đang chìm vào dòng hồi tưởng nào đó, rồi cô ấy nhẹ nhàng nói: “Ai mà chẳng từng làm thiêu thân lao vào lửa! Không sao đâu! Kiều Kiều, quan trọng là em thích anh ta, em muốn có được cái gì từ anh ta... Nếu là tình yêu, em phải chấp nhận là nó có thể sẽ ngắn ngủi. Nếu là tiền bạc, mười phần trăm cổ phần nhà họ Khuơng trích ra cho em cũng đủ cho em tiêu pha mười đời. Nếu là người thì... Khương Lan Thính trông cũng khá thuận mắt!”
Hoắc Kiều lộ vẻ cảm động: “Chị!”
Vẻ mặt Hoắc Tây trở nên nghiêm túc: “Chuyện video kia, nhà họ Khuơng phải chịu chín mươi phần trăm trách nhiệm! Hoắc Kiều, chị chỉ mong rằng, nếu mai này Khương Lan Thính làm em thất vọng, em có thể nghĩ cho bản thân nhiều hơn chút, đừng để tình cảm lấn át!”
Hoắc Kiều biết phân biệt phải trái đúng sai, cô nói đã biết.
Hoắc Tây khẽ cười: “Vậy là tốt rồi, xuống lầu ăn cơm!”
Phòng ăn tầng một ở biệt thự nhà họ Hoắc.
Lúc Khương Lan Thính xuống lầu, người nhà họ Hoắc có vẻ bất ngờ nhưng lại không hề ngạc nhiên, bát đũa đều đã chuẩn bị sẵn cho anh... Nhưng đồng thời cũng bày một bình rượu trắng ra.
Trương Sùng Quang cười tươi rói: “Lan Thính, hiếm khi cậu đến nhà chúng tôi làm khách! Nghe nói trong các buổi tiệc xã giao thì cậu có khả năng uống rượu rất tốt, đáng tiếc là chân của tôi không được tốt lắm mà khả năng uống rượu của Doãn Tư lại quá bình thường! Cho nên tôi đặc biệt mời Lục Thước đến uống cùng cậu, sợ cậu uống không được sảng khoái!”
Nói xong, anh ấy lập tức lấy một bình rượu trắng khác và đặt ở trước chỗ ngồi của Khương Lan Thính.
Khương Lan Thính cười gượng.
Biết đây là một nhiệm vụ khó khăn nên anh dứt khoát ngồi xuống, bình tĩnh nhận lời: “Anh Sùng Quang nói gì vậy, theo lý thì tôi nên là người tiếp các anh!”
Anh rót rượu trắng vào ly nhỏ và uống liên tiếp ba ly.
Thậm chí còn không hề nhăn mặt.
Trương Sùng Quang nghĩ thầm: ‘Sức khỏe tốt quá!’
Anh ấy nháy mắt với Lục Thước, trên bàn chỉ còn lại Lục Thước có thể chiến đấu!
Lục Thước khẽ mỉm cười.
Anh ấy lấy một điếu thuốc ra, nhẹ nhàng hút với vẻ mặt rất nhàn nhã, thoạt nhìn đúng là trạng thái của một người đàn ông đã có hôn nhân và gia đình vô cùng hạnh phúc...
Đương nhiên anh ấy sẽ không lập tức làm khó Khương Lan Thính, vì ở phía trước đã có anh ruột và anh rể của Hoắc Kiều làm việc đó rồi.
Anh ấy chỉ cần ở phía sau đệm theo!
Bên kia, Khương Lan Thính vô cùng kính cẩn nâng ly kính rượu Hoắc Minh và Ôn Noãn, gọi hai người là bác trai bác gái, nhưng quan hệ của hai bên gần như đã minh bạch, chỉ còn thiếu chút nữa là gọi bố mẹ.