Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Noãn không muốn suy nghĩ thêm.

Cô nhẹ giọng nói: “Cậu, tạm thời con vẫn chưa có ý định đó!”

Lục Khiêm thở dài: “Vẫn chưa quên được Hoắc Minh hả?”

Ôn Noãn nhẹ nhàng lắc đầu.

Sau một lúc lâu, cô nhìn về màn đêm bên ngoài, nói nhỏ: “Cậu, con không biết lần này qua trở về là đúng hay là sai! Ba năm trôi qua, cho dù con và anh ấy có một quá khứ sâu đậm, bây giờ cũng nên phai nhạt…”

Thế nhưng Hoắc Minh không chịu buông tay.

Anh vẫn có dục vọng chiếm hữu cô rất rõ ràng.

Ôn Noãn có cảm giác, nếu cô dám kết hôn với người đàn ông khác, anh có thể sẽ làm được những chuyện không cần mặt mũi.

Cô quyết định chờ thân thể dì Nguyễn khỏe hơn rồi sẽ mang bà ấy xuất ngoại.

Cô muốn rời xa Hoắc Minh!

Lục Khiêm thấy vẻ mặt của cô, đoán được con đường trong lòng cô, trong lòng ông ấy vừa bực mình vừa buồn cười.

Cái thằng Hoắc Minh, quả thật quá vô liêm sỉ.

Chỉ nói tới mấy ngày hôm nay, rõ ràng đã ly hôn với Ôn Noãn, thế mà năm nào cũng chạy tới thành phố C chúc tết nhà họ Lục… Năm nay anh còn mang cả con tới nữa khiến bà cụ trong nhà bị dọa nhảy dựng.

Bà cụ khóc một đêm, thằng khốn kia quỳ ở bên cạnh một đêm.

Cho nên tới bây giờ Lục Khiêm cũng đành mắt nhắm mắt mở, làm sao bây giờ đây, người ta cứu sống Tiểu Hoắc Tây, chùi phân lau nước tiểu nuôi con bé tới ba tuổi (gần 4 tuổi).

Nghĩ về mặt này, Lục Khiêm cảm thấy anh vẫn còn có thể cứu chữa.

Lục Khiêm có lòng muốn thử, lơ đãng hỏi: “Nếu lúc trước Tiểu Hoắc Tây còn sống, Ôn Noãn, con sẽ chọn như thế nào?”

Ôn Noãn ngẩn ra.

Mấy năm nay, cô chưa bao giờ dám nghĩ nếu…

Cô không trả lời, chỉ lẳng lặng ngồi nhìn cảnh bên ngoài cửa sổ xe, trong đầu lại nhớ tới vườn hoa hồng kia, còn có khối bia đá khắc chữ Hoắc Minh & Ôn Noãn.

Tất cả đều là một bí ẩn.

Ôn Noãn tự nhiên giật mình, cô bỗng dưng nghiêng đầu: “Cậu!”

Lục Khiêm cười xua tay: “Cậu chỉ hỏi bừa thôi.”

Ôn Noãn có hơi thất vọng nhưng hạt giống nghi ngờ đã được chôn sâu trong lòng cô, cô lại nghĩ tới hai lần gặp gỡ Hoắc Minh sau khi về nước… Anh cực kỳ đúng lý hợp tình!

Tây Tây!

Đúng! Còn có người bố không biết xấu hổ của Tây Tây nữa!

[Tây Tây nói rằng cô Ôn rất là xinh đẹp!]

[Cô Ôn, thật sự rất muốn được gặp cô!]

[Đừng tức giận… Nhé?]



Cả người Ôn Noãn trở nên lạnh lẽo.

Mặt cô từ từ trở nên tái nhợt, đưa tay nắm lấy chặt lấy cánh tay Lục Khiêm, giọng nói cũng trở nên run rẩy: “Cậu, Hoắc Tây còn sống… Có phải hay không?”

Lục Khiêm nhẹ giọng kêu tài xế dừng xe.

Tài xế xuống xe, đi đến chỗ xa hút thuốc.

Bên trong xe chỉ có bọn họ, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ cả tiếng tim đập, Lục Khiêm nhẹ giọng nói: “Con đã nhìn thấy con bé rồi!”

Ôn Noãn từ từ buông tay!

Tây Tây… Chính là Hoắc Tây!

Tây Tây chính là đứa con cô sinh ra vào ba năm trước đây, con bé còn sống!

Ôn Noãn đau đớn khóc thành tiếng, tiếng khóc nặng nề, cả người căng thẳng…

Lục Khiêm nhẹ nhàng sờ đầu cô, dịu dàng nói nhỏ: “Không phải cậu không muốn nói cho con biết sớm! Đầu tiên là vì tình trạng cơ thể của Tiểu Hoắc Tây trong hai năm đầu không được ổn định cho lắm… Sợ con lại phải chịu sự đả kích, thứ hai là mọi người đều hy vọng con có thể khôi phục hoàn toàn.”

Ôn Noãn lệ rơi đầy mặt: “Bây giờ con muốn gặp con bé! Cậu, con phải gặp con bé ngay bây giờ!”

Dù sao Lục Khiêm cũng là người từng trải.

Ông ấy bình tĩnh nói: “Bây giờ con qua đó là đang chuẩn bị tái hợp với Hoắc Minh sao? Ôn Noãn… Cho dù con quyết định như thế nào thì cậu đều sẽ tôn trọng lựa chọn của con, dù sao cậu ta cũng vì đứa con này mà trả giá rất nhiều thứ! Nhưng cậu hy vọng con và cậu ta ở bên nhau là bởi vì con còn thích anh chứ không phải vì con gái con.”

Lục Khiêm biết cô khó mà nhẫn nại được.

Dù sao đó cũng là con gái ruột thịt của mình, muốn yêu thương muốn chăm sóc là hiển nhiên.

Ông ấy cho Ôn Noãn thời gian.

Lục Khiêm cũng xuống xe, ông bước ra từ trong bóng đêm đi đến phía dưới đèn đường, châm lửa hút thuốc lá.

Lúc hút thuốc, ông ấy mở bàn tay ra.

Một vết sẹo đỏ dữ tợn xuất hiện, màu đỏ của máu thịt chứng tỏ vết thương này xuất hiện chưa tới hai năm.

Lục Khiêm ngẩng đầu lộ ra quai hàm sắc sảo, hơi nheo mắt lại, ở trong màn đêm ướt át này ít nhiều ông ấy cũng nhớ tới một người nào đó, một người phụ nữ đã biến mất khỏi cuộc sống của ông ấy gần hai năm…



Ôn Noãn ngồi ở bên trong xe khóc thật lâu.

Đêm dài trĩu nặng.

Lục Khiêm vẫn chưa quay lại, cô ngồi một mình ở trong xe, cuối cùng cũng nhớ ra mình có di động, vì thế gọi tới số điện thoại của Hoắc Minh…

Điện thoại kết nối, anh không nói gì.

Cả hai lặng im hồi lâu, Ôn Noãn nghẹn giọng hỏi: “Hoắc Minh… Lúc trước… Lúc trước anh chôn gì ở khu mộ vậy?”



Đầu bên kia truyền ra tiếng hít một hơi rất nhỏ.

Rõ ràng Hoắc Minh đoán ra việc cô đã biết chân tướng.

Anh lại im lặng ước chừng nửa phút, mới nghẹn ngào mở miệng: “Là nhẫn cưới! Ôn Noãn, là nhẫn cưới của chúng ta!”

Anh còn định nói gì đó…

Ôn Noãn cúp điện thoại.

Cô lẳng lặng dựa vào ghế sau xe, cảm nhận được trái tim của mình đang từ từ sống lại.

Tiểu Hoắc Tây của cô vẫn còn sống!

Cô bé đáng yêu như vậy, hiện tại Ôn Noãn chỉ muốn ôm cô bé vào trong ngực, yêu thương thật nhiều.

Ôn Noãn gọi điện thoại cho Tiểu Hoắc Tây.

Tiểu Hoắc Tây vẫn chưa ngủ, cô bé nhẹ nhàng tỏ vẻ tức giận, không chịu mở lời trước.

Giọng nói của Ôn Noãn khẽ run: “Tây Tây, ngày mai cô Ôn đón con tan học được không?”

Tiểu Hoắc Tây có lòng không có sức: “Không họp phụ huynh nữa mà!… Ồ… Cô không sợ người bố biến thái của con nữa à?”

Ôn Noãn: Cái giọng điệu quen thuộc này!

Hoắc Minh dạy dỗ con bé như thế nào đấy?

Bây giờ trong lòng Ôn Noãn tràn ngập tình thương của mẹ, sao mà nỡ sửa đúng sửa sai con bé, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Sau này mỗi lần họp phụ huynh cô Ôn đều sẽ cho con tham gia, được không?”

Tiểu Hoắc Tây giật mình một cái đứng bật dậy.

Nhưng trong giọng nói của con bé có vẻ vô cùng khó xử: “Có phải cô Ôn thích ba của con không? Nếu cô Ôn mà thích ba của con, có khả năng phải xếp hàng lâu lắm…”

Ôn Noãn nhẹ giọng nói: “Cô thích Hoắc Tây!”

Tiểu Hoắc Tây:…

Sau đó cô bé đột nhiên cảm thấy thẹn thùng ghê, dù sao ở đầu bên kia cũng là mẹ mà, mẹ biết Hoắc Tây là con gái cưng của mẹ rồi.

Tiểu Hoắc Tây nửa ngày không nói gì.

Trong bóng đêm, giọng nói của Ôn Noãn càng thêm phần dịu dàng: “Con biết mẹ là mẹ của con, đúng không?”

Tiểu Hoắc Tây không nói gì, mang chút phần cứng rắn. Điều này làm cho Ôn Noãn đau lòng khôn xiết.

Lúc này, cửa xe bị mở ra, ánh mắt của Lục Khiêm đúng lúc đối diện với cô.

Ôn Noãn thấp giọng nói: “Cậu, con muốn qua đó!”

Ánh mắt của Lục Khiêm trở nên sâu thăm thẳm, không nói gì thêm, trực tiếp kêu tài xế lái xe đưa Ôn Noãn qua đó… Ở trên đường đi, ông ấy gọi điện thoại cho Hoắc Minh, nói cho anh biết Ôn Noãn đang qua bên đó.

Bé con còn nhỏ lại phải dùng hết trăm phương nghìn kế mới có thể giữ lại. Tất cả mọi người cảm thấy không nên có phản ứng quá lớn, sợ khiến Tiểu Hoắc Tây sợ.

Lục Khiêm đưa Ôn Noãn qua đó, bản thân ông ấy lại rời đi.

Trong biệt thự vô cùng yên tĩnh, chỉ có mấy cái bóng đèn mờ được bật lên.

Dường như người hầu đã nhận được chỉ thị, nhìn thấy Ôn Noãn thì cung kính gọi cô là bà chủ, tâm trạng của Ôn Noãn đang rất phức tạp nên cũng lười sửa lại cho đúng, cô bước nhanh lên lầu nhưng càng lên cao lại càng có cảm giác.

Hoắc Minh đứng cầu thang.

Anh vẫn mặc sơ mi trắng, quần tây màu đen trên người, chỉ là đầu tóc hơi rối loạn một chút.

Ôn Noãn đi lướt qua người anh.

Anh duỗi tay ra bắt lấy cô, nói nhỏ: “Con bé náo loạn một thời gian, bây giờ đã ngủ rồi, trước đừng đánh thức con bé, chúng ta nói chuyện…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK