Lục Khiêm đẩy cửa phòng ngủ ra.
Hoắc Minh châu dọn dẹp phòng ngủ xong, còn thay cả ga giường.
Cô không có mặt mũi nhờ người giúp việc giặt tấm ga giường dơ bấn kia nên đã tự giặt trong phòng tắm.
Lục Khiêm bước vào, im lặng nhìn một hồi.
Dù sao cô cũng không biết làm việc nhà, chà nửa ngày, chẳng những không giặt sạch mà còn làm mình bị ướt.
“Đế tôi!” Ông nói nhỏ.
Hoắc Minh Châu đỏ tai, thậm chí còn không dám nhìn ông, bởi vì vừa nhìn lại nhớ đến những chuyện xảy ra tối qua…
Lục Khiêm đặt tay lên vai, đấy cô sang bên cạnh.
Hoắc Minh châu cũng không giành, lặng lẽ rửa tay.
Mặc dù Lục Khiêm có thân phận, nhưng hồi đại học ông thuê nhà bên ngoài, việc nhà đều tự tay làm.
Ông giặt ga giường rất gọn ghẽ.
Thế nhưng tối qua nó đã bị làm cho không còn ra hình ra dạng, ông phải giặt rất lâu mới sạch.
Cuối cùng, tấm ga giường màu hồng phấn được phơi trên sân thượng.
Lục Khiêm làm xong cũng chưa đi vội.
Ông tựa người vào lan can, cúi đầu châm một điếu thuốc, đôi mắt hẹp dài nhìn chăm chú vào màu sắc non nớt, cực kỳ giống Minh Châu…
Tối hôm qua chỉ là chuyện ngoài ý muốn.
Ông và Hoắc Chấn Đông trò chuyện xong thì định quay về phòng đi ngủ.
Thước Thước hiếm khi chịu đến gần ông, lúc này đang ngủ trên giường ông, phả ra hơi thở nóng hối.
Đây là đứa con của ông và Minh Châu!
Lục Khiêm ngồi ở mép giường lẳng lặng nhìn, càng nhìn càng thấy đứa nhỏ này vừa sinh đã đẹp.
Dưới tầng truyền đến âm thanh giày cao gót.
Ông vốn không nên ra ngoài, bởi vì người vào nhà lúc này chỉ có thế là Hoắc Minh châu mà thôi.
Nhưng đã lâu ông không gặp cô, cuối cùng vẫn không nhịn được.
Cô uổng say…
Lúc nhìn thấy ông, đôi mắt kia long lanh, khóe mắt đuôi mày mang theo nét quyến rũ của phụ nữ nhưng lại xen lẫn vài phần ngây thơ, khiến Lục Khiêm nhìn mà chịu không nối.
Ông đưa tay ra đỡ cô, đôi mắt sâu thẳm: “Sao lại uống rượu?”
Cô say nên không né tránh ông như mọi ngày.
Cứ nhìn chằm chằm ông như thế…
Lục Khiêm là một người đàn ông bình thường, vì quá bận rộn, cộng thêm mối quan hệ với cô nên đã lâu chưa tìm phụ nữ giải tỏa, lập tức có phản ứng.
Chỉ là ông vẫn còn lý trí, đưa cô về phòng ngủ.
Cô nằm lên chiếc giường mềm mại.
Lục Khiêm rót cho cô ly nước, đặt lên đầu giường: “Uống ly nước rồi cởi quần áo ngủ đi!”
Ánh mắt Hoắc Minh châu vẫn trong suốt, nhìn đăm đăm.
Chốc lát, cô vùi mặt vào chăn, không phát ra âm thanh.
Thế nhưng ông biết cỏ đang khóc!
Lục Khiêm vỗ nhẹ lên vai cô, giọng điệu dịu dàng và từ ái: “Không phải là đi hẹn hò à, sao thế, bị bắt nạt?”
Cô không lên tiếng, chỉ là đôi vai mỏng manh lại run dữ dội hơn.
Lục Khiêm mạnh tay lật cô lại.
Quả nhiên, đang khóc…
Thật ra cô không phải rất nhỏ, chỉ là kém ông quá nhiều tuổi, tính tình lại còn trẻ con nên nhìn sao vẫn thấy giống cô bé năm xưa.
Lục Khiêm biết là không nên, nhưng vẫn không nhịn được mà cúi đầu.
Môi của cô rất mềm.
Ẩm ướt trơn mềm, hơi hé mở ra như đang chờ ông hôn lên… Đôi môi nóng bỏng kề sát, hai đôi chân đan vào nhau, không ngừng trao đổi nhiệt độ cơ thể với nhau.
Hồi lâu sau cả hai đều không chịu nổi.
Dưới giường chất đống quần áo của nam lẫn nữ…
Khóe mắt Hoắc Minh châu rơi lệ, cô thấy mình đã hơi tỉnh táo nhưng cũng chưa tỉnh hoàn toàn, ngón tay tinh tế nhẹ nhàng sờ lên gương mặt anh tuấn của ông, giọng rè rè: “Lục Khiêm, không ai có thể bắt nạt tỏi!”
Từ đầu tới cuối chỉ có mình ông!
Cô khóc lóc như một đứa trẻ, cơn say qua đi cơ thể lại muốn đến gần ỏng, nhưng trong lòng vẫn thấy tủi thân.
Ngón tay Lục Khiêm thon dài như ngọc, mơn trớn gương mặt diễm lệ của cò.
Ông trầm giọng dỗ dành: “Minh Châu đừng khóc, đừng khóc!”
Rõ ràng ông vẫn còn do dự, nhưng nếu làm cô thì ông sẽ khó mà từ bỏ.
Thế nhưng cô lại gọi ông là Lục Khiêm.
Cô rất ít khi gọi ông như thế, trước đây gọi chú Lục đã khiến ông thấy hưng phấn và kích động.
Nhưng lúc cô gọi ông là Lục Khiêm lại khiến ông cảm thấy người phụ nữ mình đang đè lên đã là người phụ nữ thành thục, đã sinh con dưỡng cái cho mình…
Lục Khiêm yêu cô dịu dàng.
Cô khóc lóc dữ dội, không phải do đau mà là do khố sở.
Bóng đêm nặng nề, ông vừa dỗ dành vừa sa vào.
Có lẽ sau đó, cô không chịu nổi mà kêu chú Lục lại khiến ông không khống chế được… Hai cơ thể đã lâu không được yêu thương, vừa chạm đã bốc cháy, không thể ngừng lại!
Trời sáng, Hoắc Minh Châu mở mắt.
Chỉ nhìn thấy gương mặt đẹp trai của người đàn ông mình vừa khát khao lại vừa kháng cự phóng đại trước mặt, đang nằm trong phòng ngủ của cô.
Ngủ cùng cô một đêm.
Cô có hơi ngơ ra, ông tỉnh dậy, bàn tay khoác lên eo cô: “Dậy rồi à?”
Sau đó, ông bị cô đuổi ra khỏi phòng.
Quần áo ông xộc xệch, thậm chí còn không đeo thắt lưng…
Lục Khiêm từ từ hút thuốc lá, nghe tiếng bước chân sau lưng.
Giọng Hoắc Minh châu thật nhẹ: “ông còn chưa đi?”
Lục Khiêm xoay người lại.
Ông mặc một chiếc quần tây màu xám tro, thân trên là áo sơ mi trắng đơn giản, đàn ông ở tuối này đều thích ăn mặc như thế, nhưng vóc dáng và khí chất của Lục Khiêm thì rất hiếm có.
Giọng Lục Khiêm vô cùng dịu dàng: “Tối qua thoải mái không?”
Gương mặt cô ửng đỏ.
Nhưng cô giả vờ như không thèm để ý: “Tạm được!”
Tạm được…
Lục Khiêm lặp đi lặp lại hai chữ này trong lòng, híp đôi mắt đen nhánh lại, hỏi một câu đáng lẽ nên hỏi lúc lên giường tối qua: “Cả năm nay em xem mắt không ít lần, từng làm với ai chưa?”
Ông hỏi vô cùng thẳng thừng.
Thật ra là chưa từng có… nhưng cô không muốn nói với ông, nếu nói thật thì khác nào bảo cô đang chờ ông, cô lựa chọn im lặng…
Lục Khiêm rít điếu thuốc, đôi mắt hẹp dài khóa chặt cô.
Cô cảm thấy bị áp bức nên muốn bỏ chạy.
Lục Khiêm vươn một tay ra vây cô vào trong lòng, tay kia thì vứt tàn thuốc đi. ông cúi đầu, ghé vào tai cô nhẹ giọng hỏi: “Có lợi hại như tôi không?”
Hoắc Minh Châu vừa xấu hố vừa tức giận.
Lục Khiêm còn khó chịu hơn cô, bàn tay nắm lấy cái eo thon siết chặt.
Một tay đã mò vào trong quần áo cô…
“Lục Khiêm!”
“Ông đang làm gì? Đây là ban công, sẽ bị người ta nhìn thấy!”
Lục Khiêm ung dung giày vò cô, cho dù trán ông cũng đã rịn mồ hôi nhưng vẫn cố chấp giày vò cô, bắt cô nói thật.
“Nói, thật sự có làm sao?”
Hoắc Minh cháu nhỏ giọng kêu thất thanh: “Không có! Không có người khác!”
Cô nói xong thì không nhịn được nữa, nước mắt đong đầy hốc mắt.
Lục Khiêm nhẹ nhàng hôn hai hàng nước mắt của cô, xoay người lại khẽ đè cô xuống, làm cô thoải mái một lần…
Sau khi kết thúc, cô quay mặt sang chỗ khác: “Ông đủ chưa!”
Lục Khiêm không dám lưu luyến, ông còn quá nhiều chuyện phải làm, chỉ là không buông bỏ được, không khỏi ghé sát vào tai cô đế lại một cáu nói: “Tối hôm qua rất thoải mái!”
Cô chợt đấy ông ra, hoảng loạn bỏ đi.
Tròng mắt đen của Lục Khiêm căng ra.
Cô vẫn luôn đi xem mắt, cùng biết bao người đi ăn uổng xem phim, không phải là ông không ghen, mà là không thể ngăn cản.
Ông cũng không dám chắc chắn rồi có ngày cô sẽ vừa ý người nào không.
Dù sao tính tình cô trẻ con.
ông cho cô sự tự do, thật ra là đang rất mạo hiểm, nếu cô thật lòng vừa ý ai, qua đêm với người đó thì Lục Khiêm nghĩ, chắc đời này mình không thế nào quên nối.
Không phải trách cô, mà là hận bản thân!
Nhưng cô không có…
Cô nói không có thì ông sẽ tin.
Lục Khiêm lại châm một điếu thuốc, khói thuốc tràn ngập trong phổi, ông có loại thỏa mãn khó nói nên lên, sự thỏa mãn này thậm chí còn khiến ông hưng phấn hơn sự thoải mái sinh lý tối qua…
Bọn họ đã xảy ra quan hệ nên lúc gặp mặt lần nữa không khỏi có hơi gượng gạo.
Người nhà họ Hoắc cũng nhìn ra nhưng chỉ giấu trong lòng…
Đến chiều, Hoắc Minh và Lục Khiêm bàn bạc xong chuyện.
Anh tìm thấy ôn Noãn ở tầng hai, trong căn phòng ngủ của cô trước kia, mặc dù đã dọn đồ đi nhưng vẫn còn đồ gia dụng.
Ôn Noãn nằm ngủ trên sô pha, khóe mắt còn vươn nước mắt chưa khô hẳn.
Quyển nhật ký trong tay rớt xuống.
Hoắc Minh nhặt lên.
Anh lấy chăn đắp cho cô, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lau sạch giọt lệ nơi khóe mắt cô, lạnh buốt, làm anh không nhịn được đè giọng: “Anh đang ở đây, sao em cứ mãi hoài niệm một người hư vô mờ mịt cơ chứ!”
Đã lâu anh không ôm cô.
Anh nhớ nhung nhiệt độ cơ thế cô nên nằm xuống bên cạnh, khẽ khàng ôm cô vào lòng.
Ôn Noãn không tỉnh.
Đã lâu rồi cô không được ngủ ngon…
Đến khi cô mở mắt ra đã thấy hoàng hôn buông xuống.
Cô ngồi dậy, nhìn thấy chăn trên người, còn Hoắc Minh thì tựa vào cửa lẳng lặng nhìn cô chăm chú.
Là anh đắp chăn cho cô?
Ôn Noãn dùng ngón tay vuốt lại mái tóc dài, giọng nghẹn lại: “Cảm ơn!” Chung quy cô vẫn không muốn ở một mình với anh, nhớ đến người dưới tầng…
“Cậu đã về thành phố c.” Giọng Hoắc Minh nhàn nhạt.
Lúc này, sắc trời đã trễ.
Doãn Tư có người chăm sóc cấn thận, Tiểu Hoắc Tây thì vui vẻ chơi đùa với Thước Thước.
Còn cô thì đang ở trong nhà Hoắc Minh, giờ phút này anh có ảo giác rằng bọn họ còn chưa ly hôn.
Cô vẫn còn là vợ anh.
Ôn Noãn không muốn cho anh ảo tưởng nên đối xử rất lạnh lùng, trừ chuyện của hai đứa trẻ, những vấn đề tình cảm khác nhất quyết không trả lời!
Hoắc Chấn Đông giữ cô lại dùng bữa tối.
Ôn Noãn không tiện từ chối, nhưng cơm nước xong là cô xin về ngay…
Hoắc Chấn Đông trừng con trai: “Hoắc Minh, con đưa bọn họ về!”
Hoắc Minh lập tức đứng dậy, cầm theo chìa khóa xe.
Ôn Noãn đang ôm Doãn Tư, anh nhận lấy Doãn Tư rồi nhẹ giọng nói: “Em dắt Hoắc Tây đi! Thằng nhóc này nặng thật!”
Ôn Noãn không từ chối.
Hoắc Minh kéo Doãn Tư trong lòng cô qua.
Không biết vô tình hay cố ý mà anh xoa nhẹ qua người cô, không khỏi giương mắt nhìn cô… òn Noãn không phản ứng lại, chỉ cẩn thận đặt con trai vào tay anh.
Sau khi lên xe, Hoắc Minh lại đưa Doãn Tư
cho cô ôm.
Anh nhìn gương chiếu hậu chăm chú, giọng thật trầm: “Thắt chặt dây an toàn!”
Ôn Noãn ôm đứa nhỏ không tiện đeo nên anh nghiêng người qua giúp đỡ… Có lẽ là do bầu không khí không tệ lắm nên Tiểu Hoắc Tây lắc lư cái đầu nhỏ, vui vẻ nói: “Tuần tới trường mầm non của con có ngày mở cửa, tất cả bố mẹ đều phải tham gia!”
Tuy cô bé còn nhỏ nhưng vẫn biết ly hôn là gì.
Thế nhưng cô bé cảm thấy bổ vẫn còn thích mẹ, mẹ đối xử với bố cũng nhỏ nhẹ.
Bọn họ ly hôn cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến Hoắc Tây.
Tiểu Hoắc Tây nói xong, Hoắc Minh cười yếu ớt: “Bố mẹ sẽ cùng đi!”
Anh nói xong cũng chẳng được tự tin, nhìn Ôn Noãn một cái.
Ôn Noãn cụp mắt nhưng không phản đối.
ít nhiều gì Hoắc Minh cũng cảm thấy bọn họ rất có hy vọng tái hợp, ôn Noãn chỉ đang giận dổi, giờ anh và sở Liên đã không còn dây dưa nữa, cũng không có những chuyện linh tinh khác…
Cuối cùng cô sẽ hết giận thôi!
Sau đó bọn họ cùng nhau tham gia hoạt động của trường mầm non, còn được hạng nhất.
Tiểu Hoắc Tây trái nắm tay bố, phải nắm tay mẹ, vô cùng vui vẻ!
Lúc trở về, Hoắc Tây không đi cùng mà được Hoắc Chấn Đông đón đi.
Hoắc Minh đứng cạnh xe, không nhịn được nói: “Chúng ta ra ngoài ăn gì nhé?”
Anh muốn bàn chuyện tái hợp với cô.
Ôn Noãn lạnh nhạt trả lời: “Tối nay nhà họ Tư có một buổi tiệc, tôi đã đồng ý đi rồi. Còn nữa… Hoắc Minh, đừng lãng phí thời gian ở chỗ tôi nữa, anh nên có cuộc sổng của riêng mình đi.”
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thăm thẳm: “Cuộc sống của anh chính là em!”
Ôn Noãn không muốn tranh cãi với anh, cô ngồi vào chiếc RV màu đen, lão Triệu nhanh chóng phóng xe đi…
Hoắc Minh móc cái hộp trong túi áo ra.
Bên trong là một chiếc nhẫn kim cương.
Anh đặc biệt đặt làm, còn to và chói sáng hơn cả chiếc trên ngón tay ôn Noãn, anh cũng sẽ không vì cô từ chối mà vứt nó đi, chờ tiệc kết thúc anh sẽ đến đón cô…
Vào đêm khuya thì trái tim phụ nữ sẽ mềm mai hơn.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK