Lúc này, nếu Ôn Noãn thực sự đi cùng anh, ngay cả cô cũng tự cảm thấy mình ngốc.
Cô không trả lời thẳng câu hỏi, chỉ đi tới trước cửa thay giày: “Tôi tiễn anh ra sân bay.”
Hoắc Minh chăm chú nhìn cô mấy giây, không nói gì.
Dưới tầng hầm để xe.
Ba chiếc xe của Hoắc Minh đều đang đỗ ở đây.
Một chiếc là chiếc xe Bentley Continental anh vẫn thường hay lái, hai chiếc còn lại đều là xe thể thao, rất hiếm khi thấy anh dùng hai chiếc xe này.
Hoắc Minh mở cửa chiếc Ferrari màu đỏ, ngồi vào ghế phụ lái.
Ôn Noãn vừa lên xe, anh liền đưa chìa khóa xe cho cô: “Sau này dùng nó thay đi bộ đi! Mỗi lần dạy Khương Sinh xong đều rất muộn, không an toàn.”
Xe thay đi bộ?
Ôn Noãn khẽ cắn môi: “Tôi muốn tự mình mua một chiếc, chiếc xe này khoa trương quá, không phù hợp.”
Hoắc Minh không phản đối.
Tấm thẻ anh đưa cho Ôn Noãn kia có hạn mức cao nhất là 50 triệu mỗi tháng, mua một chiếc xe không thành vấn đề.
Ôn Noãn không nói thêm nữa, nhẹ nhàng đạp ga.
Hoắc Minh bận rộn cả một ngày, cũng không có tâm trạng và sức lực để nói chuyện với cô về những gì xảy ra tối qua. Ôn Noãn lái xe khá tốt, anh bèn dựa vào lưng ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Một tiếng sau, Ôn Noãn dừng xe trong bãi đỗ xe ngầm.
Cô nghiêng người gọi anh.
Hoắc Minh khẽ nhíu mày, chầm chậm mở mắt ra.
Anh trời sinh đã có một đôi mắt phương, vừa sắc sảo lại sâu thăm thẳm, đẹp vô cùng.
Ôn Noãn nhẹ giọng hỏi: “Có cần tôi phải tiễn anh lên không?”
Hoắc Minh nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, chầm chậm mân mê mấy cái rồi mới lên tiếng, giọng hơi khàn khàn: “Không cần đâu, lúc về nhớ lái xe cẩn thận.”
Ôn Noãn cảm nhận được anh đang rất mệt mỏi.
Cô mang ơn anh sâu sắc, bất kể về tình hay về lý thì đều nên quan tâm anh mấy câu.
“Anh thật là… Sau khi hạ cánh nhớ gửi tin nhắn cho tôi.”
Có lẽ vì cả đôi bên đều đã chấp nhận nhượng bộ nên bầu không khí hơi khác lạ, ánh mắt của Hoắc Minh dừng lại trên môi cô.
Ôn Noãn nghiêng người, chủ động hôn anh một cái, khi ngẩng đầu lên, cô lại dịu dàng nói: “Lên đường bình an.”
Hoắc Minh đột ngột đè tay lên gáy cô, khiến nụ hôn này sâu hơn…
Ôn Noãn giật mình.
Cô cảm thấy anh rất nóng, ngay cả làn da cũng nóng bỏng tới bất thường.
“Hoắc Minh, không phải là anh bị bệnh rồi đó chứ?”
Anh buông môi cô ra, nhưng không buông cô ra mà áp trán mình vào trán cô…
Giọng người đàn ông khàn khàn.
“Hình như là bệnh rồi, em sờ thử xem.”
Ôn Noãn hơi mất tự nhiên quay mặt đi, hơi thở rối loạn, nhắc nhở anh: “Nếu còn chần chừ nữa anh sẽ không bắt kịp chuyến bay đâu.”
“Đuổi tôi đi… Hử?”
Hoắc Minh ôm lấy cô, đưa một tay ra mở cửa xe.
Ôn Noãn yên lạng đẩy anh ra.
Cô thấy tư thế xuống xe của anh không nhanh nhẹn như mọi ngày, cuối cùng vẫn mềm lòng: “Trên chuyến bay mà khó chịu thì cứ hỏi tiếp viên hàng không một số loại thuốc cơ bản.”
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm: “Biết rồi!”
Suýt nữa thì Ôn Noãn đã kích động đi cùng anh tới thành phố H, bởi vì có thể anh đang ốm, mà bên cạnh anh lại không có ai khác.
Nhưng cuối cùng cô vẫn cố gắng kiềm chế.
Trở về căn hộ, cô không khỏi cảm thấy cô đơn.
Cô cũng cẩn thận nghĩ lại cuộc chiến tranh lạnh bất thường này của mình và Hoắc Minh, cô nghĩ, hai người họ kiềm chế như vậy, có lẽ bởi vì mối quan hệ của họ thực sự không thích hợp để cãi nhau.
Vì ghen mà cãi nhau, đó là chuyện mà chỉ những người yêu nhau mới làm.
Họ đâu phải!
Mặc dù không phải, nhưng Ôn Noãn vẫn tình nguyện quan tâm anh. Cô tính toán thời gian, ba tiếng sau liền gọi điện thoại cho Hoắc Minh, hỏi xem sức khỏe của anh thế nào rồi.
“Không sao! Tạm thời đừng nói chuyện, tôi chuẩn bị có một cuộc đàm phán.”
Ôn Noãn đồng ý.
Cúp điện thoại, cô đi tới trước “Louis II” bên cửa sổ sát đất, ngồi xuống, nhẹ nhàng đàn một bản nhạc.
Cô thích Hoắc Minh, sự yêu thích này sẽ không biến mất chỉ vì một cuộc chiến tranh lạnh.
Thế nhưng đã khiến cô học được cách kiềm chế.
……
Sáng sớm ngày hôm sau, Ôn Noãn muốn gọi một cuộc điện thoại cho Hoắc Minh, nhưng lại sợ sẽ quấy rầy anh.
Cuối cùng vẫn không gọi.
Hoắc Minh không ở nhà, cô được dịp bắt tay vào chuyện mở phòng nhạc.
Cô gọi điện cho đàn chị của mình là Giám đốc Lê để xin ý kiến của cô ấy. Giám đốc Lê nhẹ nhàng nói: “Ôn Noãn, chúng ta đi ăn một bữa cùng nhau đi!”
Tới nhà hàng rồi, Ôn Noãn mới biết Giám đốc Lê cũng muốn tách ra làm một mình.
“Tất cả những chuyện khác đều đã được chuẩn bị tốt, bao gồm cả việc khảo sát nguồn học viên, chỉ cần tìm một tòa nhà văn phòng phù hợp nữa là xong. Ôn Noãn, em không biết thôi, hiện tại ở thành phố B tấc đất tấc vàng, nơi có giá rẻ thì những bậc phụ huynh kia sẽ không muốn dính dáng tới, những nơi có vị trí tốt hơn thì giá cả lên tới hàng triệu.”
Giám đốc Lê lắc đầu.
Ôn Noãn an ủi cô ấy: “Rồi sẽ tìm được nơi hợp ý thôi.”
Giám đốc Lê đưa cho Ôn Noãn một “miếng bánh” lớn.
“Thế nào, có muốn cùng làm với chị một lần không? Em hãy nhìn vào số vốn hiện có, sau này, sau khi trả lương và chia lợi nhuận, doanh thu một năm cũng không phải là ít.”
Ôn Noãn hơi cân nhắc một chút.
Nếu cô và chị Lê hợp tác với nhau sẽ có thể mở rộng quy mô, hơn nữa, trong lĩnh vực kinh doanh, chị Lê tháo vát hơn cô nhiều lắm.
Ôn Noãn đồng ý.
Cuối cùng, hai người đã đạt được thỏa thuận, Ôn Noãn đầu tư số tiền hai triệu, chiếm ba mươi phần trăm cổ phần.
……
Có được một cơ hội như vậy, Ôn Noãn vô cùng vui mừng.
Ăn cơm xong, cô đặc biệt gọi một cuộc điện thoại cho dì Nguyễn.
Dì Nguyễn nghe thấy cô nói là Giám đốc Lê liền liên tục nói: “Cô ấy đáng tin cậy đấy! Cô ấy rất đáng tin cậy!”
Sau khi nói xong, bà ấy lại im lặng…
Ôn Noãn biết tâm bệnh của dì Nguyễn, cô nhẹ nhàng nói: “Dì Nguyễn, con không sao, Hoắc Minh đối xử với con rất tốt, hơn nữa anh ấy vừa trẻ tuổi lại đẹp trai, con sao có thể chịu ấm ức gì…”
Dì Nguyễn bị cô làm cho bật cười.
Bà ấy do dự một chút rồi nhẹ giọng nói: “Về mặt kia, các con có… Ôn Noãn, dì sợ con bị tổn thương.”
Mặt Ôn Noãn lập tức nóng lên.
Cô hiểu ý của dì Nguyễn, vì vậy chỉ úp úp mở mở: “Dì yên tâm đi, lần nào Hoắc Minh cũng rất chú ý mà.”
Khuôn mặt của dì Nguyễn đỏ lên, xấu hổ không dám hỏi thêm gì nữa.
Ôn Noãn đổi chủ đề.
Cô nói với dì Nguyễn muốn đi chọn mua một chiếc xe, dì Nguyễn rất ủng hộ cô: “Sau này nếu muốn tự mình khởi nghiệp thì nhất định phải có một chiếc xe, nếu không ra ngoài nói chuyện sẽ rất không phù hợp!”
Dì Nguyễn còn dặn dò Ôn Noãn phải dùng tiền của nhà mình, những việc lớn này đừng tiêu tiền của Hoắc Minh, nếu không sau này nợ người ta quá nhiều sẽ không thể nói rõ.
Ôn Noãn nghe xong, thấy trong lòng vô cùng ấm áp.
Cô nhẹ nhàng nói: “Trong lòng con cũng hiểu rõ, dì Nguyễn yên tâm.”
*
Phòng nhạc đã có Giám đốc Lê xoay xở, Ôn Noãn có vẻ rảnh rỗi hơn rất nhiều, bèn dứt khoát đi chọn xe.
Cô cân nhắc điều kiện kinh tế của gia đình mình, mua xe trong khoảng từ ba đến bốn triệu khá phù hợp.
Trong showroom BMW 4s.
Dưới lời tư vấn của nhân viên bán hàng, chỉ sau không đến một giờ, Ôn Noãn đã chốt một chiếc xe ba triệu rưỡi.
Cô thanh toán toàn bộ, vừa ngẩng đầu lên định nói chuyện với nhân viên bán hàng thì lại nhìn thấy người quen.
Ôn Noãn nghĩ mình đã nhìn nhầm rồi, bèn nhìn kỹ lại.
Cô thấy Đinh Tranh và Diêu Tử An, mà Diêu Tử An chính là chồng của Bạch Vi.
Lúc này, Đinh Tranh đang ôm chặt cánh tay của Diêu Tử An, vừa nói vừa cười làm nũng, có thể nhìn ra được là cũng đến mua xe.
Có lẽ vì ngại đắt, Diêu Tử An hơi do dự.
Đinh Tranh lập tức tặng cho hắn một nụ hôn nồng nhiệt.
Diêu Tử An liền ký hợp đồng mua xe cho cô ta ngay lập tức, dáng vẻ phóng khoáng tiêu tiền như nước này khiến đáy mắt Ôn Noãn nổi lên một chút ẩm ướt.
Từ khi học đại học, Bạch Vi và Diêu Tử An đã yêu nhau, ngay sau khi tốt nghiệp liền kết hôn.
Tại sao hắn lại ở đây làm loạn cùng Đinh Tranh?
Lúc này suy nghĩ của Ôn Noãn vô cùng hỗn loạn, cô thậm chí còn không biết mình phải nói chuyện này với Bạch Vi như thế nào.
Đinh Tranh cũng nhìn thấy Ôn Noãn.
Khuôn mặt vốn đang nũng nịu của cô ta lập tức trầm xuống, sau đó liền kéo Diêu Tử An đi chỗ khác, rõ ràng cũng không muốn để Diêu Tử An nhìn thấy Ôn Noãn.
Tim Ôn Noãn vẫn đang đập mất kiểm soát.
“Cô Ôn?” Nhân viên bán hàng mỉm cười hỏi: “Cô còn vấn đề gì nữa không ạ?”
Ôn Noãn tỉnh táo trở lại, cười xin lỗi.
Nhân viên bán hàng kia rất thích cô, bởi vì kiểu khách hàng dễ hói chuyện lại không kén chọn như vậy thực sự không nhiều, hơn nữa cô Ôn này lại còn vô cùng xinh đẹp và tốt bụng.
Làm xong tất cả thủ tục, Ôn Noãn ra khỏi showroom 4S.
Hôm nay cô lái xe của Hoắc Minh tới đây, đang chuẩn bị lên xe thì một giọng nói vang lên từ phía sau: “Ôn Noãn, chúng ta nói chuyện đi!”