Bầu không khí lửng lơ hương vị trong trẻo và ngọt ngào.
Trương Sùng Quang không để ý đến tình trạng không thể chịu đựng nổi của mình, anh nắm lấy tay cô, kéo cô vào lòng, dịu dàng xoa bóp cho cô: "Tay có đau không?"
Khuôn mặt của Hoắc Tây tựa vào hõm cổ anh, ban đêm lạnh như nước, nhưng cơ thể anh lại mang theo sự thoải mái và ấm áp.
Cô yên tĩnh dựa vào.
Trương Sùng Quang cũng không ép cô nói, anh xoa tay cho cô một hồi, ôm chặt sau gáy cô.
Thật lâu sau, anh mới nhẹ giọng nói: “Mấy ngày nữa anh sẽ khiến em thoải mái.”
Hoắc Tây hơi run lên.
Trương Sùng Quang ôm cô một lúc rồi đứng dậy thu dọn quần áo. Anh xuống giường đứng cạnh giường... Thắt lưng đã cởi một nửa, quần áo bên trong cũng chưa cởi được phân nửa, trông rất gợi tình.
Anh lau qua loa rồi đeo thắt lưng vào.
Anh vào phòng tắm vắt khăn chuẩn bị lau người cho Hoắc Tây, cô nói không cần.
Vừa rồi bọn họ không xảy ra quan hệ, cô hoàn toàn không cần, nhưng Trương Sùng Quang cảm thấy Hoắc Tây vừa rồi khó tránh khỏi sẽ động tình, cho nên vệ sinh một chút vẫn tốt hơn. Kéo tới kéo lui một hồi, cuối cùng anh vẫn được như nguyện.
Nhưng trong nháy mắt này, Trương Sùng Quang như ngạt thở.
Hoắc Tây biết anh đang nghĩ gì, khuôn mặt trắng như tuyết của cô vùi vào trong gối, mái tóc dài màu trà xõa ra trên gối.
Bầu không khí xuống thấp tới cực điểm.
Đúng, cô không có cảm giác.
Mặc dù vừa rồi bọn họ ôm, hôn, tiếp xúc... thế nhưng cô chẳng hề có một chút dấu hiệu động tình nào.
Từ đầu đến cuối đều là vui vẻ của riêng anh.
Điều buồn cười là vừa rồi anh còn ôm cô thật dịu dàng, nói: “Hoắc Tây, mấy ngày nữa anh sẽ khiến em thoải mái.”
Bản thân Trương Sùng Quang là một người đàn ông có lòng tự trọng cao, không thể mang lại sung sướng cho vợ mình cũng đủ khiến anh chán nản... Hầu kết của anh hơi lăn, cuối cùng ngồi xuống mép giường, lần nữa nhẹ nhàng ôm cô.
Anh thì thầm vào tai cô: “Khi nào khỏe hơn thì chúng ta sẽ đi khám bác sĩ.”
…
Ngày hôm sau, Hoắc Tây đến gặp Lý Tư Ỷ.
Lý Tư Ỷ sinh cho Cố Vân Phàm một đứa con trai, tên là Cố Việt. Khi mới sinh nặng tám kg, quần quật Lý Tư Ỷ ba ngày ba đêm, vừa sinh ra đã bị ông bố Cố Vân Phàm đánh đòn một trận.
Đánh thì đánh, nhưng thương vẫn thương.
Cố Vân Phàm cam tâm tình nguyện hầu hạ Tiểu Cố Việt, càng nhìn càng vui vẻ.
Tuy rằng ông cũng thật sự thương yêu Cố Tư Kỳ, nhưng cuối cùng phân tích vẫn có khác biệt. Thứ nhất là có xúc động đến từ huyết thống, thứ hai là Lý Tư Ỷ vất vả lắm mới sinh ra được thằng nhóc thối này.
Cố Tư Kỳ cũng thích em trai.
Ngày nào cô bé cũng muốn tới bệnh viện, mẹ của Lý Tư Ỷ bèn nấu canh rồi đưa cô bé đến bệnh viện, buổi tối đưa cô bé về.
Hoắc Tây nghe vậy, cảm thấy gia đình họ sống rất tốt.
Cô không ở lại lâu, đặt quà và lì xì xuống, nói vài câu rồi rời đi. Lý Tư Ỷ sinh con xong trở nên yếu ớt nên do Cố Vân Phàm tiễn khách.
Cố Vân Phàm tiễn khách xong trở về, Lý Tư Ỷ ngồi dậy khỏi giường, vẻ mặt trầm ngâm.
Cố Vân Phàm tới ngồi cạnh, nhéo mặt cô: "Sao vậy? Mặt nhăn thành cái bánh bao luôn rồi!"
Lý Tư Ỷ ngẩng đầu nhìn ông.
Tình cờ lúc này Tiểu Cố Việt đói bụng, cất tiếng rầm rì, Cố Vân Phàm bèn đi tới bế đứa trẻ lên... Lý Tư Ỷ nhẹ nhàng cởi quần áo rồi nhận lấy thằng bé.
Tiểu Cố Việt bú chùn chụt, ăn rất ngon.
Lý Tư Ỷ cúi đầu nhìn con trai, đồng thời thấp giọng trò chuyện với chồng: “Vừa rồi em nhìn dáng vẻ của chị Hoắc Tây cứ như là sắp đi xa nên muốn nói lời từ biệt vậy. Nếu không thì chị ấy mới ra tháng thôi, sao lại vội vã đến thăm em như vậy? Mấy ngày trước An Nhiên đến em có hỏi, An Nhiên còn nói bọn họ vẫn ổn."
Cô có thể nhìn thấu điều gì đó, sao con chim già Cố Vân Phàm lại không nhìn ra được?
Ông khẽ vuốt tóc vợ, thở dài: “Chuyện của họ phức tạp hơn chuyện của chúng ta nhiều lắm.”
Lý Tư Ỷ ôm con trai và lặng lẽ chìm đắm trong suy nghĩ.
Một lúc sau, cô hỏi chồng: “Cố Vân Phàm, anh có nghĩ cuối cùng họ sẽ ở bên nhau không?”
Cố Vân Phàm để cô tựa vào mình, âu yếm chạm vào mặt cô, trầm giọng nói: "Anh không biết! Nhưng Tư Ỷ, anh nghĩ trong cuộc đời của họ, đối phương sẽ là người khó quên nhất."
Không phải vì ba đứa con mà vì tình yêu thuở thiếu thời ấy.
Lý Tư Ỷ tựa vào trong ngực ông, không nói thêm gì nữa...
Cô nghĩ, trong lòng mỗi người đều có một hòn đảo đơn độc.
Có lẽ chị Hoắc Tây nghĩ mình sẽ hạnh phúc hơn khi ở trên một hòn đảo đơn độc, chị ấy có thể một mình ngồi trên hòn đảo này, trồng cây phong yêu thích của mình trên đó, khi trời mùa thu tràn ngập cây phong đỏ, chắc chị ấy sẽ vui vẻ.
…
Hoắc Tây bước ra khỏi bệnh viện, đi đến bãi đậu xe.
Trương Sùng Quang ngồi trong xe, trên tay cầm điện thoại di động đang xử lý việc công ty. Thấy cô đến, anh lập tức xuống xe mở cửa ghế phó lái cho cô.
Hai người lên xe, Trương Sùng Quang thắt dây an toàn cho cô, tự nhiên nói:
"Nhìn thấy chưa? Đứa bé thế nào?"
"Rất tốt! Được nuôi dưỡng rất tốt, tên là Cố Việt."
Hai người nói chuyện khá bình thản, đột nhiên tay Trương Sùng Quang dừng lại, ánh mắt có khẽ run lên.
Hoắc Tây cũng cúi đầu.
Không khí tức thì trở nên tế nhị, Trương Sùng Quang nhìn chằm chằm vào mảng nhỏ ẩm ướt, giọng nói hơi run run: "Lấy giấy lót vào nhé?"
Nói xong, anh một tay đỡ eo cô, tay kia lấy ra mấy tờ giấy, gấp lại đưa cho Hoắc Tây.
"Có muốn anh giúp em lót lên không?"
Dù hai người đã kết hôn nhiều năm nhưng loại chuyện này vẫn là chuyện riêng tư, Hoắc Tây quay lưng lại, giọng nói cũng đè thật thấp: “Không cần.”
Khi cô vén quần áo lên sửa soạn lại, Trương Sùng Quang nhìn tấm lưng mảnh khảnh của cô, hơi run lên theo từng chuyển động của cô.
Anh nhất thời động tình, không nhịn được ôm cô từ phía sau.
Bàn tay to lớn đưa ra trước mặt, giọng ồm ồm nói: "Anh làm giúp em!"
Trong xe chật chội, Hoắc Tây tránh không được.
Toàn bộ quá trình diễn ra chậm rãi mà trêu người. Nếu là một đôi vợ chồng bình thường thì có lẽ đã không thể chịu đựng được mà hôn nhau an ủi đối phương. Song bọn họ lại khác nhau, cho dù Trương Sùng Quang động tình mà thăm dò, Hoắc Tây cũng chẳng có cảm giác.
Hồi lâu, anh mới nhẹ nhàng kéo vạt áo xuống, khẽ ôm cô vào lòng.
Anh không nói gì, Hoắc Tây cũng vậy. Thực ra, trong lòng họ biết rất rõ.
Đôi phần bi thương.
Những ngày sau đó, Trương Sùng Quang vẫn đối xử tốt với cô. Những đêm anh muốn ôm cô, Hoắc Tây hầu như không bao giờ từ chối anh, thời gian trôi qua, Trương Sùng Quang không khỏi cho rằng bọn họ vẫn còn hy vọng quay lại với nhau.
Chẳng qua là cô lạnh nhạt trong phương diện đó mà thôi.
Khoảng năm mười ngày sau khi sinh con, ngày hôm đó Trương Sùng Quang đến công ty. Sáng sớm rời đi, anh nói với Hoắc Tây sẽ về lúc sáu giờ tối, để tài xế đi đón Miên Miên và Duệ Duệ.
Ngày hôm đó mọi việc rất thuận lợi, Trương Sùng Quang trở về biệt thự sớm.
Một tay anh cầm chiếc tã hoa nhỏ mua cho Tiểu Hoắc Tinh, vì chỉ có nhãn hiệu tã này mới không gây dị ứng cho trẻ nhỏ, tay kia anh cầm một bó hoa hồng champagne.
Anh thay dép đi trong nhà rồi bước đi nhẹ nhàng, anh nghĩ Hoắc Tây chắc hẳn đã ngủ rồi.
Ban đêm Tiểu Hoắc Tinh tỉnh giấc hai lần.
Cửa phòng ngủ hé mở, Trương Sùng Quang mỉm cười đẩy cửa ra. Anh gần như có thể tưởng tượng ra cảnh Hoắc Tây nằm trên giường, khuôn mặt trắng nõn thanh tú vùi trong gối, bên cạnh là Tiểu Hoắc Tinh, có lẽ là đang mở to mắt chơi đùa với những ngón tay của mình một cách nhàm chán.
Cánh cửa gỗ dày chậm rãi mở ra, Hoắc Tây lại không có ở trên giường... Ánh mắt Trương Sùng Quang chậm rãi quét qua phòng ngủ, không có, Hoắc Tây cũng không có ở trong phòng ngủ.
Đồng tử của Trương Sùng Quang sâu thẳm, thậm chí còn giãn ra.
Tã và hoa rơi xuống đất, anh bước nhanh qua phòng ngủ, bàn tay giữ cửa phòng tắm, dừng lại khoảng một giây rồi đẩy nó ra...
Hoắc Tây không có trong đó.
Cơ thể Trương Sùng Quang mềm nhũn, mấy giây sau, anh mới phát hiện lưng mình đầy mồ hôi lạnh. Anh vịn khung cửa từ từ ngồi xuống, lấy ra một điếu thuốc mới nhớ ra trong phòng ngủ còn có một đứa bé.
Điếu thuốc bị bẻ gãy.
Anh bước đến bồn rửa, vặn vòi nước màu vàng kim, lau mặt thật mạnh.
Sau đó, anh tìm thấy Hoắc Tây trong phòng sách.
Cô mặc váy ngủ màu trắng, dựa vào cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài, ánh nắng chiếu vào mặt cô trông có vẻ nhu mì, nhưng Trương Sùng Quang lại nhìn thấy trong mắt cô một nỗi buồn...
Nỗi buồn vô tận.
Nó làm anh nhớ đến vẻ mặt của cô khi ở Melbourne cũng là như thế, cũng trong buổi tối như vậy.
Sau đó, Hoắc Tây tự sát.
Mặt trời lặn hướng Tây.
Trương Sùng Quang đứng đó, ánh hoàng hôn kéo dài bóng lưng của họ rất lâu... Hoắc Tây cảm nhận được sự hiện diện của anh, cô từ từ quay đầu lại nhìn anh, còn anh thì nhìn thấy nỗi ươn ướt trong mắt cô.
"Sao lại khóc?"
Trương Sùng Quang bước tới, giọng khẽ khàn khó nén, dịu dàng lau khóe mắt cô.
Hoắc Tây khẽ lắc đầu.
Trương Sùng Quang có do dự đến đâu cũng biết, cô có thể đang bị trầm cảm sau sinh, hoặc có thể bệnh của cô chưa từng tốt lên.
Hoắc Tây mắc chứng tự kỷ khi còn nhỏ.
Sau đó, cô lớn lên thành một cô gái rạng rỡ, trở thành một nhân vật chói sáng khiến anh phải kinh diễm.
Bên cạnh anh, cô chìm đắm như mặt trời lặn ở hướng Tây.
Nhưng rõ ràng trong lòng anh, Hoắc Tây giống như ánh nắng ban mai, từng soi sáng cả cuộc đời anh.
Trương Sùng Quang chưa bao giờ đau đớn đến vậy.
Anh ôm cô thật chặt, không ngừng thấp giọng nói xin lỗi với cô... Anh sợ, anh chưa bao giờ sợ đến thế, anh sợ mất cô một lần nữa.
Anh nói với cô rất nhiều chuyện, anh nói sẽ đưa cô đi khám bác sĩ... Hoắc Tây im lặng.
Cô dường như không còn hận anh nữa, rất điềm tĩnh.
Anh ôm cô trở lại phòng ngủ, Hoắc Tây rũ mắt xuống, nhìn thấy tã lót và hoa ở cửa. Trương Sùng Quang nhẹ giọng giải thích: “Anh sơ ý đánh rơi.”
Hoắc Tây giương mắt nhìn anh, nhưng không vạch trần anh.
Cô chỉ nói: "Em không nghĩ luẩn quẩn, em chỉ muốn ở một mình thôi."
Mùa thu đã đến, cô vừa vô tình phát hiện ra cây phong ở sân sau ngày đó có lá đỏ. Cây phong đó có hoá thành tro cô cũng nhận ra được, là do cô và Trương Sùng Quang cùng nhau trồng.
Cô muốn đi xem.
Cô chỉ nghĩ sau khi rời xa Trương Sùng Quang, họ có thể sẽ phải xa nhau một thời gian dài.
Sẽ rất lâu nữa mới gặp lại cũng nên!
…
Vào ban đêm, Trương Sùng Quang hầu như không tài nào chợp mắt được.
Sáng sớm, anh phát hiện Hoắc Tây đã mở mắt chỉ là không đứng dậy hay cử động gì… Song, anh biết cô đang khóc.
Hồi lâu sau, anh mới nhẹ nhàng chạm vào gối của cô, quả nhiên là ướt.
Ngày hôm sau, anh đưa cô đi khám bác sĩ. Sau khi bác sĩ khám cho cô thì báo cho anh là chứng trầm cảm sau sinh.
"Bà Trương có tiền sử mắc bệnh tự kỷ, thế nên sau khi sinh nên đặc biệt chú ý đến cảm xúc của cô ấy... Đúng vậy, lúc bình thường không thể hiện rõ ràng, nhưng nội tâm cô ấy luôn bị tiêu hao."
Cuộc hôn nhân của họ năm đó vô cùng rầm rộ.
Bác sĩ đương nhiên cũng nghe thấy.
Ông ấy cân nhắc một lúc rồi nói: “Có lẽ cô ấy có chuyện gì đó không tiếp nhận được, nhưng cô ấy không cách nào bộc lộ ra ngoài mà chỉ có thể tiếp tục gặm nhấm trong lòng. Anh Trương, đây không chỉ là vấn đề có nghĩ thông hay không, mà có số bệnh nhân mắc bệnh tâm thần không thể kiểm soát được bản thân. Tất cả những gì chúng ta có thể làm là tìm ra nguyên nhân… Sau đó, hoặc là buông tay, hoặc là thành toàn."
Buông tay, thành toàn...
Trương Sùng Quang đứng ở hành lang bệnh viện, ngón tay run run châm một điếu thuốc.