Lý Tư Ý sửng sốt.
Cô ấy chưa bao giờ nghĩ tới sẽ gặp cảnh mình đi xem mắt lại đụng phải Cố Vân Phàm như vậy.
Lý Tư Ỷ hơi xấu hổ.
Ông ta gọi cô ấy là Tư Ý, mà khoảng thời gian kia ở cùng Cố Vân Phàm năm đó, mọi người ở thành phố B đều biết. Trình Luật chỉ cần nghi ngờ hỏi sơ sơ là có thể biết. Cố Vân Phàm không muốn cho cô ấy sống tốt.
Quả thực Trình Luật hết nhìn Cố Vân Phàm lại ngó sang Lý Tu Y.
Tuy nói anh ta mới từ Mỹ về đây hai năm, nhưng vẫn biết đến Cố Vân Phàm là Tổng giám đốc của tập đoàn Cố Thị. Mấy ngày trước, trên báo còn viết người này mới mất vợ, không ngờ nhanh như vậy đã đến thành phố B rồi.
Hơn nữa trông Tổng giám đốc Cố... cũng không đau lòng lắm!
Chắc hẳn tình cảm vợ chồng cũng không tốt.
Trình Luật hỏi Lý Tư Ý: “Cô quen biết Tổng giám đốc Cổ à?”
Lý Tư Ý không thể trả lời vấn đề này, chẳng lẽ cô ấy lại đi nói với đối tượng xem mắt rằng, đây là người đàn ông mình từng tằng tịu trước kia... còn ở bên nhau ba năm nữa.
Cô ấy không thốt ra được.
Cuối cùng, cô ấy viện cớ: “Là một ông chủ của bạn thân, Cố Vân Phàm, Tổng giám đốc Cố.
Trình Luật hiểu ra, sau đó anh ta lập tức đưa tay ra, nhiệt tình nói: “Tổng giám đốc Cố, tôi là Trình Luật !”
Anh ta nghiêng đầu nhìn gương mặt xinh đẹp của Lý Tư Ý, khẽ mỉm cười: “Bạn trai của Tư Ỷ”
Thật ra cũng không nhanh như vậy, cùng lắm họ mới uống một ly cà phê với nhau. Nhưng ở trước mặt Cố Vân Phàm, Lý Tư Ý cũng không chối cãi nhưng không đáp lại.
“Thế à?”
Một nhân vật như Cố Vân Phàm lại ở độ tuổi này, ông ta thốt ra hai chữ đó như tắm mình trong gió xuân.
Ánh mắt ông ta nhìn về phía Lý Tư Ý như bậc cha chú: “Sao chuyện lớn như vậy mà không thấy An Nhiên nói gì nhỉ? Đúng rồi, An Nhiên là Tổng giám đốc điều hành của tổng công ty Cổ Thị, cũng là bạn của Tư Ý. Các cô ấy chơi thân với nhau đã mấy năm.”
Lời này vô tình đề cao thân phận của Lý Tư Ý.
Trình Luật rất ngạc nhiên và mừng rỡ.
Anh ta cũng có nghe nói đến An Nhiên, là con dâu của nhà họ Hoắc, tỷ phú đứng đầu thành phố B, vợ của Hoắc Doãn Tư Tổng giám đốc tập đoàn Hoắc Thị.
Trình Luật biết gia đình Lý Tư Ỷ trước kia cũng giàu có, chỉ là không ngờ tới bây giờ đã sa sút mà còn quen biết nhiều phú hào đỉnh cấp như vậy. Vậy thì dù điều kiện cá nhân của họ giống nhau, nhưng với mối quan hệ này, Trình Luật tin rằng sẽ rất có ích cho tương lai của họ.
Cho nên anh ta càng vừa lòng Lý Tư Ý hơn.
Lòng dạ đàn ông khó giấu, sao Lý Tư Ý không cảm nhận được chứ. Trong lòng cô ấy không thật sự thích lắm nên thái độ cũng nhạt nhẽo hơn. Tuy nhiên Trình Luật lại tưởng vì cô ấy không thân quen với Cố Vân Phàm lắm nên hơi câu nệ.
Anh ta còn định mời Cố Vân Phàm cùng uống ly cà phê, tán gẫu. Dù sao không phải lúc nào cũng có cơ hội như vậy.
Cố Vân Phàm mỉm cười từ chối.
Ông ta nghiêng người chỉ vào một chiếc xe đậu ở bên ngoài: “Tôi dẫn theo con ra ngoài, con nhóc còn ở trên xe nên không tiện trò chuyện quá lâu. Với cả... hai người cũng đã uống rồi, con gái uống nhiều cà phê không tốt cho da đầu.”
Trình Luật vội vàng phụ họa: “Đúng, đúng, đúng, Tổng giám đốc Cố nói chỉ lí.”
Cố Vân Phàm nhận lấy cà phê, lịch sự khẽ gật đầu với hai người: “Tư Kỳ còn ở trên xe, xin lỗi không thể tiếp hai vị được.”
Trình Luật sửng sốt.
Cố Vân Phàm vờ như nhớ tới rồi mỉm cười: “Con gái tôi cũng tên là Cổ Tư Kỵ, cùng âm với Tư Ý. Có phải trùng hợp quá không, âu cũng là duyên phận.”
Nói xong, ông ta lập tức rời đi.
Trình Luật vẫn thấy chưa đã, nhìn sang Lý Tư Ý: “Anh Cố dí dỏm ghê! Một nhân vật như ông ta lại rất bình dị và gần gũi, trước đó anh thật sự không ngờ tới.
Anh ta còn muốn nói thêm về Cố Vân Phàm với Lý Tư Ý, dù gì đối phương là người anh ta không kết thân nổi.
Nhưng Lý Tư Ý lại lạnh nhạt nói: “Còn đi nữa không?”
Trình Luật hơi giật mình.
Sau đó, anh ta không khỏi thầm đắc ý. Trước mặt người có sức hấp dẫn như anh Cố mà Lý Tư Ỷ chỉ nhớ tới chuyện hẹn hò cùng mình, chứng tỏ cô ấy thật sự coi trọng mình.
Tuy tốt nhưng chờ thân thiết hơn, anh ta vẫn phải nói với cô ấy về tầm quan trọng của các mối quan hệ.
Hai người ra cửa, đúng lúc nhìn thấy Cố Vân Phàm lên xe, tài xế cung kính chặn cửa xe.
Cố Tư Kỳ ngồi trong xe.
Cô bé quá đỗi xinh đẹp, lúc này đang cầm một chiếc kem trong tay nhưng lại chẳng còn lòng dạ nào ăn nữa. Đôi mắt đen láy nhìn Lý Tư Ỷ chằm chằm.
Cố Tư Kỳ cảm thấy mình bị phản bội.
Chưa kể tới việc Lý Tư Ỷ thân thiết với Hoắc An An, thứ tự trước sau, nhưng bây giờ đến chó mèo nào cũng cặp được với cô ấy.
Cố Tư Kỳ thầm tức giận, ảo não.
Nhưng nhóc con này lại rất kiêu ngạo, không chịu nói ra mà tỏ vẻ không để ý. Cố Vân Phàm nhìn ánh mắt cô bé rồi lại ngó ra đằng sau rồi nói: “Sao không gọi chị nữa? Không phải lần trước vẫn còn rất thích à?”
Cố Tư Kỳ đã ghi hận, lần trước cô bé ngủ thiếp đi.
Người phụ nữ này xuống xe còn chẳng thèm gọi cô bé.
Mấy hôm rồi cũng không tới dỗ dành, chơi đùa cùng cô bé.
Cô nhóc khế hếch cắm: “Bây giờ chẳng thích nữa.
Cố Vân Phàm cốc đầu nhỏ của cô bé và khẽ mỉm cười, xin lỗi con gái một cách máy móc: “Trẻ con không hiểu chuyện.”
Ông ta nói rồi lên xe.
Trình Luật đang định lên tiếng, tài xế của Cố Vân Phàm đã hỏi: “Cô Tư Khinh định đi đâu thế? Để tôi đưa hai người đi.”
Trình Luật vô thức cảm thấy, tài xế này hơi quá rồi.
Sao anh ta có thể quyết định thay Cố Vân Phàm chứ, tài xế này nghĩ mình quan trọng, kiểu gì lát nữa cũng bị đuổi cho xem.
Anh ta không kiểm soát được việc tài xế đi hay ở, nhưng anh ta rất muốn tạo ấn tượng tốt với Cố Vân Phàm, bèn cười khẽ: “Không cần phiền đâu! Chúng tôi tự lái xe được.
Anh ta còn cố tình củi người chào Cố Vân Phàm và vẫy tay với đứa bé.
Cố Tư Kỳ kiêu ngạo quay mặt đi.
Rõ là chê anh ta.
Cố Vân Phàm biết suy nghĩ của cô bé. Ông ta xoa đầu cô bé rồi nói với Trình Luật: “Con bé bị tôi chiều hư rồi! Không biết trên dưới gì cả! Thấy chú cũng không biết chào.
Nhưng nhóc Tư Kỳ vẫn không hiểu ý.
Cố Vân Phàm đành bất đắc dĩ nói với tài xế: “Về công ty
đi!"
Thì ra Tổng giám đốc ra ngoài để mua kem cho con gái.
Khi chiếc Rolls-Royce màu đen đi mất, Trình Luật trầm ngâm, nói: “Không biết bao giờ chúng ta mới lái được xe như thế nhỉ”
Anh ta nói rồi cười khẽ: “Hy vọng khi đó, chúng ta vẫn ở bên nhau.
"
Lúc sau, khi đi dạo, hai người đều có suy nghĩ riêng nên kết thúc khá vội vàng.
Sau khi hoàn thành việc ở văn phòng, Lý Tư Khinh về nhà, mẹ Lý đã nấu ăn xong.
Trong lúc ăn, bà ta ân cần hỏi: “Tiểu Trình thể nào rồi? Mẹ thấy cậu ấy rất được, nghề nghiệp cũng đàng hoàng! Nghe người mai mối nói cậu ấy mới trải qua hai cuộc tình, cũng ổn đấy.
Lý Tư Khinh im lặng ăn cơm, nhẹ nhàng đáp: “Cũng được ạ! Cứ ở bên nhau xem thế nào!”
Mẹ Lý rất vui.