Không khí trong xe đầy áp lực, tài xế lâu rồi không thấy Trương Sùng Quang như vậy.
Anh ta không dám thở mạnh, chỉ biết tập trung lái xe.
Chiếc xe RV màu đen sang trọng chạy trên đường phố thành phố B sầm uất. Đường mới lên đèn, hai bên đường người đi lại đông đúc. Trương Sùng Quang nghiêng đầu ngắm nhìn… Lần đầu tiên anh cảm thấy bản thân lạc lõng giữa nơi đây.
Cứ như vậy, xe chậm rãi chạy qua phố phường sầm uất, đến nơi dân cư thưa thớt.
Cuối cùng, xe băng qua con đường trồng cây hai bên thuộc khu vực tư nhân, rẽ vào biệt thự của anh… Tài xe đang định dừng xe thì Trương Sùng Quang bỗng nhiên nói: “Chạy xe xuống hầm đi.”
Lái xe giật mình, nhưng vẫn làm theo, đánh tay lái chuyển hướng.
Hầm đế xe của biệt thự rất rộng. Trương Sùng Quang là người yêu xe, sau vài năm đã tậu được hơn mười mấy chiếc, thỉnh thoảng sẽ đối xe ra ngoài chơi.
Nhưng hiện tại thì…
Trương Sùng Quang ngồi ở ghế sau, lặng lẽ mở miệng: “Anh xuống xe trước đi.”
Tài xế hơi do dự rồi xuống xe.
Bên trong xe chỉ còn lại một mình Trương Sùng Quang, trong không gian kín chỉ còn lại tiếng hít thở nhẹ nhàng của anh… Lát sau, anh mở cửa từ từ xuống xe, đi đến chỗ đậu những chiếc xe yêu thích mà mình đã mua.
Ngón tay thon dài, khẽ vuốt ve.
Đầy lưu luyến.
Chỉ có điều chiếc xe nào cũng bị phủ một lớp bụi, hơn nửa năm không ai sử dụng chúng… Tác dụng duy nhất của chúng chính là ở đây bám bụi.
Trương Sùng Quang nghĩ có lẽ anh không còn cơ hội lái chúng nữa rồi.
Giống như Hoắc Tây, anh cũng không thế có được cô nữa.
Lẳng lặng đứng một hồi lâu, anh lấy di động gọi cho thư ký Tần, lãnh đạm phân phó: “Giúp tôi thanh lý toàn bộ hơn mười chiếc xe trong hầm đế xe… Đúng vậy, giá không quá thấp là được.”
Bên kia đầu dây, thư ký Tần ngơ cả người.
Đây đều là những chiếc xe mà Tống Giám đốc Trương vô cùng yêu quý, có mấy chiếc còn mua khi đi cùng luật sư Hoắc, sao bây giờ lại muốn thanh lý hết?
Cô ấy sợ mình nghe lầm, dè dặt hỏi lại lần
nữa.
Trương Sùng Quang cầm di động “ừ” một tiếng: “Đúng vậy, thanh lý hết đi!”
Tắt điện thoại, anh lại nhìn những chiếc xe anh từng rất thích. Bỏ đi những chiếc xe yêu quý này giống như tình cảm của anh đối với Hoắc Tây, dù luyến tiếc cỡ nào cũng đành buông tay.
Trương Sùng Quang bấm thang máy, chậm rãi lên lầu.
Anh trở lại phòng ngủ chính, cách bài trí vẫn giống trước đây, như thế vẫn nhìn thấy bóng dáng Hoắc Tây ở đây.
Anh im lặng nhìn một hồi láu, sau đó đi đến tủ rượu, lấy ra một chai rượu vang.
Sau vụ tai nạn, anh hầu như không đụng đến nó, bởi vì tình trạng chân anh không cho phép.
Nhưng hôm nay anh muốn uổng một chút.
Chất lỏng màu đỏ được rót vào ly đế cao.
Anh ngửa đầu uống… đế dòng chất lỏng tinh khiết thơm nồng trượt xuống yết hầu. Yết hầu của anh khẽ động, trông vô cùng gợi cảm.
Uổng liên tiếp mấy ly, chai rượu vang đã thấy đáy.
Chân trái bắt đầu đau đớn.
Trương Sùng Quang ngẩn người nhìn chăm chú bàn trà nhỏ trước mặt, trên đó có đặt tấm hình chụp chung của anh và Hoắc Tây… Đôi mắt anh đỏ lên, nhẹ nhàng cầm khung hình vuốt ve.
Sau đó, anh lại uống rất nhiều rượu, uống nhiều đến nỗi không còn cảm nhận được cơn đau ở chân nữa.
Thế nhưng, có chuốc thêm bao nhiêu rượu cũng không thế làm anh quên được Hoắc Táy.
Lúc sau, người giúp việc trong nhà phát hiện tình trạng của anh, vội vàng gọi điện cho thư ký Tân đến xử lý. Thư ký Tần nhanh chóng gọi bác sĩ đến. Bác sĩ Trịnh hơn nửa đêm bị gọi đến đây, hận không thế bóp chết Trương Sùng Quang.
Dù sao anh đã muốn tìm cái chết, vậy không bằng để anh ấy giúp một tay.
Sau khi Trương Sùng Quang tỉnh rượu, cơn đau khiến chân trái không ngừng run rấy, bác sĩ Trịnh dù tức giận nhưng vẫn tiêm cho anh hai liều giảm đau, nhưng không mấy hiệu quả.
Bác sĩTrịnh ngẩng đầu nhìn anh: “Thuốc giảm đau đã mất tác dụng. Anh còn không biết giữ gìn thì sớm hay muộn cái chân này cũng bị cắt bỏ.”
Trương Sùng Quang biết, nghĩa là phải ngồi xe lăn cả đời.
Nhưng hiện giờ anh không còn quan tâm nữa…
*
Cứ như vậy, thời gian trôi qua nhanh chóng.
Thỉnh thoảng anh vẫn gặp Hoắc Tây, có khi là ở chỗ xã giao bên ngoài, có khi là vì bọn nhỏ.
Phần lớn thời gian anh đều ngồi xe lăn.
Anh cũng không tránh cô, bởi vì bên cạnh anh luôn có Hà Lộ, giống như việc có người đi cùng sẽ giúp anh nhặt lấy lòng tự trọng đáng thương của mình ở trước mặt Hoắc Tây. Vợ chồng đã ly hôn khi gặp lại nhau vẫn nên tôn trọng nhau.
Trương Sùng Quang cảm thấy vậy cũng tốt.
Vào cuối hè, bên cạnh Hoắc Tây xuất hiện thêm một người, ngoại hình sáng sủa.
Trương Sùng Quang biết, đây là đổi tượng hẹn hò do nhà họ Hoắc sắp xếp cho cô, Hoắc Tây cũng không từ chối nữa.
Cô và người đó đang sánh đôi vào cửa.
Cách ăn mặc của cô ngày càng nữ tính, cô cũng học được cách trang điểm, ánh mắt của cô nhìn anh cũng ngày càng lạnh nhạt… Giống như nhìn một người xa lạ, trong mắt cô đã không còn tìm thấy dấu vết tình yêu đối với anh.
Điều này khiến Trương Sùng Quang đau khổ.
Nhưng anh lại nghĩ: Trương Sùng Quang, đây không phải là điều anh muốn sao?
Cho cô tự do, để cô bắt đầu một cuộc sống mới.
Anh vừa thấy mừng vừa đau khố, thế là lại uống rượu không ngừng… Thư ký Tần thường xuyên thu dọn tàn cuộc cho anh, cô ấy cảm thấy sếp nên đi khám nam khoa, xem xem có phải đến thời mãn kinh sớm không.
Hôm nay là lần thứ hai tình cờ gặp nhau trong một buổi tiệc rượu.
Hoắc Tây nhảy chung với người đó, sau đó họ nắm tay nhau rời khỏi sảnh tiệc. Khi cô rời đi, làn váy cô như lửa đỏ làm đau mắt Trương Sùng Quang, nhưng anh ỷ mình ngồi trong góc, cứ im lặng ngóng nhìn theo.
Anh cảm thấy mình bị bệnh rồi.
Anh một bên buông tay, một bên điên cuồng chú ý từng hành động của Hoắc Tây. Cô hẹn hò khi nào, ở đâu, trong bao lâu, anh đều biết hết.
Thậm chí, anh còn… tra ghi chép về họ.
Không có thuê khách sạn.
Anh biết mình là kẻ biến thái, nhưng anh không thể khống chế bản thân, thỉnh thoảng nửa đêm anh sẽ nằm mơ thấy Hoắc Tây nằm dưới thân người khác, phát ra tiếng ngâm khẽ khàng.
Trương Sùng Quang càng ngày càng không thể kiếm soát được cảm xúc của mình.
Anh có hợp tác với Tống Giám đổc Vương, vậy mà có lần suýt nữa anh đã ra tay đánh người, may có thư ký Tần dứt khoát kéo anh ra ngoài. Cô ấy cảm thấy không nên đưa Tổng Giám đốc Trương đi khám bác sĩ, mà phải đưa anh đến bác sĩ th ú y.
Hôm nay lại chạm mặt nhau trong tiệc rượu.
Tống Giám đốc Vương cũng không dám chọc vào người đàn ông này, lén trốn đi chỗ khác, đã trốn đi còn nói kháy thêm vài câu.
“Có gì đặc biệt hơn người đâu chứ!”
“Ngày xưa nở mày nở mặt, bây giờ có tiền, thế thì đã sao? Tai nạn đè nát chân, đi đường còn không vững thì ngang ngược kiểu gì chứ! Còn nói cái gì bệnh gút, mắc cười quá, rõ ràng là bị liệt rồi!… Trước mặt phụ nữ giả vờ giả vịt, còn không phải cảm thấy lòng tự tôn ít ỏi đáng thương của đàn ông bị sỉ nhục sao? Anh ta chắc cũng không dám gặp vợ cũ, tôi e anh ta còn không đứng lên được trước mặt người ta nữa! Đúng là đồ tàn phế!”
Hoắc Tây đứng cạnh cửa số ở góc lối đi nhỏ.
Cô không hẹn hò với người đàn ông đó. Đáy xem như là hợp tác của hai người, để cả hai không bị sắp xếp hẹn hò nữa.
Bên ngoài đang bắn pháo hoa, cô im lặng thưởng thức.
Tổng Giám đốc Vương đi ngang qua, khiến cô nghe rõ những lời khó nghe này.
‘òng ta nói, chân của Trương Sùng Quang đã tàn phế.’
‘Ông ta nói, chân của Trương Sùng Quang là do tai nạn xe.’
‘òng ta nói, Trương Sùng Quang không phải bị bệnh gút, mà chân của anh… bị đè nát.’
Cuối cùng, bên tai không còn nghe thấy âm thanh nào nữa, cả thế giới dường như trở nên tĩnh lặng, chỉ có cái tên Trương Sùng Quang lại gây chấn động trong thế giới của cô.
Trong nháy mắt, Hoắc Tây cảm giác trái tim như sắp nhảy ra ngoài, cô nắm chặt tay mình.
Máu đỏ tươi chảy ra giữa các kẽ tay.
Cô vốn có bệnh rối loạn đông máu, bệnh này rất nguy hiểm, nhưng cô không hề cảm thấy gì.
Lúc này cô chỉ biết một việc.
Trương Sùng Quang vì cứu cô mà đã mất chân trái… Vậy nên, anh phải ngồi xe lăn. Vậy nên, anh bước đi không được tự nhiên. Vậy nên, anh không thế đứng lên ôm Tiểu Hoắc Tinh. Vậy nên, anh nói với cô anh đã có bạn gái. Vậy nên, anh mới nói với cô: “Hoắc Tây, cuộc đời còn dài, hãy
tìm nqười khác đi!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK