Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Doãn Tư và Trương Sùng Quang xảy ra xung đột xong.
Cảm xúc của anh có hơi kích động, anh lựa chọn ra phía cuối hành lang hút một điếu thuốc đế bình tĩnh lại. Đợi khi quay lại phòng bệnh, thấy cặp vợ chồng chưa cưới nhà cố Vân Phàm tới thăm Duệ Duệ.
Tiếu Trương Duệ có hơi xấu hố.
Vì lúc nãy cố Tư Kỳ mới bốc tuyết xong, giày và tất đều ướt, lúc này được người lớn về giường thay đồ… Bạn nhỏ Trương Duệ lớn thế này rồi, trước giờ chưa từng ngủ chung với con gái kế cả khi ngủ trưa ở trường mầu giáo.
Mặt cậu bé đỏ ửng.
Cố Vân Phàm trêu: “Tên nhóc này lại bị sốt rồi hả? Mặt đỏ dữ vậy.”
Lý Tư Ỷ liếc ông ta.
Tiểu Trương Duệ nhịn hồi lâu mới mở miệng nói: “Con không bị sốt.”
Cậu bé quấn chăn quanh người, không nhìn cô gái nhỏ xinh xắn kia nữa…. Nghe nói đây là người giành chó “Trà Sữa” của Hoắc An An.
Thấy vẻ mặt ngượng ngùng và xấu hổ của
cậu nhóc, Cố Vân Phàm cảm thấy thích thú, có phải sản phẩm mà nhà họ Hoắc sản xuất toàn là giả bộ nghiêm túc hay không. Theo ông ta thấy, ngược lại Lâm Hi từ nhỏ không lớn lên ở nhà họ Hoắc lại đáng yêu hơn.
“Cổ Vân Phàm, anh nói nhiêu là đủ rồi đó. Đi so đo với một đứa con nít, không thấy trẻ con quá à?”
Lý Tư Ỷ thấp giọng cảnh cáo, thật sự sợ ông ta đi quá giới hạn.
Cố Vân Phàm cúi đầu nhìn cô ấy, cũng nói nhỏ tiếng: “Vậy tôi chỉ so đo với em, được không?”
Ông ta quả là mặt dày, cô ấy đã lĩnh giáo từ lâu nên không nói tiếp nữa.
Thật sự chưa từng thấy qua ai từng tuổi này rồi mà còn buông thả như thế. Rõ ràng đã kết hôn, ông ta còn đeo bám qua đêm ở chỗ cô ấy. Một tuần ở tròn năm ngày, hai ngày được coi như nghỉ phép.
Nhưng trong lòng Lý Tư Ỷ biết, ông ta có thể chiếm đoạt cô ấy thế này cũng là do cô ấy ngầm cho phép.
Đã bỏ lỡ nhiều năm, họ đều vô cùng trân trọng những tháng ngày của hiện tại.
Lúc rời đi, Cố Vân Phàm bế con gái út, Lý Tư Ỷ đi bên cạnh.
Đêm qua tuyết rơi dày, đường đi cũng có tuyết chất cả đống, nhưng lúc này nhân viên vệ sinh đã xúc gần hết tuyết đi… Con đường cũng khá dê đi. Cố Vân Phàm bế cố Tư Kỳ đặt vào ghế trẻ em ở phía sau rồi quay sang Lý Tư Ỷ và dịu dàng hỏi: “Giày của em có bị ướt không?”
Cô ấy ngồi vào ghế phụ, cúi đầu: “Giày vẫn ốn, nhưng có vẻ tất lưới bị ướt rồi.”
Cổ Vân Phàm nhìn phía sau.
Có lẽ Cổ Tư Kỳ thấy chán nên cầm quyến truyện tranh lên xem… không để ý bên này.
Ông ta lại nhìn qua Lý Tư Ỷ. Lúc này, cô ấy đang cởi tất của mình, rút đôi chân trắng nõn của mình lên, quả thật nó có vẻ ươn ướt.
Cố Vân Phàm nhìn đôi chân thon dài trắng nõn của cô ấy, bổng dưng giọng nói trở nên khàn khàn: “Trời lạnh thế này sao em còn mang tất lưới mỏng vậy? Thứ này vừa mỏng vừa xuyên thấu, cũng không dễ cởi ra.”
Lý Tư Ỷ đỏ mặt.
Cô ấy căng thẳng nhìn vào kính chiếu hậu, sau đó thì thầm: “Anh đang nói gì vậy, Tư Kỳ nghe thấy thì phải làm sao?”
Cố Vân Phàm mỉm cười nhẹ nhàng mang ẩn ý sâu xa.
Hôm qua là mùng một Tết, cô ấy lại đẹp cực
kỳ, đi đôi tất lưới mỏng manh phối với váy dài… Lúc đi ngủ là ông ta giúp Lý Tư Ỷ cởi nó ra. Cô ấy không hề muốn nhớ lại quá trình cởi đó một chút nào.
Ông ta cứ khăng khăng hỏi tiếp: “Có phải đôi tối qua không? Chắc là không phải đâu nhỉ, kiếu tối qua đâu thể mang lại được nữa.”
Lý Tư Ỷ đỏ mặt: “Em đối rồi.”
Cố Vân Phàm cũng không trêu chọc cô ấy nữa. Ông ta thắt dây an toàn vào rồi nói: “Chúng ta về nhà trước đã. Tôi đã nói với người giúp việc là họ không cần quét tuyết, em có thế chơi trò đắp người tuyết hay ném bóng tuyết với Tư Kỳ.”
Lúc nãy ông ta trêu cô ấy, Lý Tư Ỷ giận dỗi: “Em không muốn chơi.”
Cố Vân Phàm lại cười: “Làm sao đây, tôi muốn xem em chơi.”
Rõ ràng là cuộc đối thoại bình thường, nhưng Lý Tư Ỷ lại nghe đến mức đỏ mặt tim đập nhanh.
Cô không được tự nhiên mà nhìn sang nơi khác.
Trước khi cố Vân Phàm khởi động xe, dịu dàng theo dõi cô ây, ánh mắt chứa đầy tình cảm… Lúc này, ông ta nhẹ nhàng đạp ga, đưa một lớn một nhỏ về nhà.
Khi về đến biệt thự nhà họ cố, mẹ Lý qua đây cùng đám người giúp việc chuẩn bị bữa ăn, cổ Vân Phàm bảo bà ta nghỉ ngơi: “Những việc này có người làm là được rồi, mẹ đi nghỉ đi.”
Mẹ Lý nhìn cả nhà ba người.
Bà ta tiếp tục nhặt rau và nói: “Lúc trước còn là vợ của phú ông, tôi cũng thích tiệc xã giao và đánh bài, nếu không thì uống trà chiều và nghe kịch. Lúc đó cảm giác rất ổn, bây giờ nghĩ lại cũng như vậy, chi bằng ở nhà làm chút chuyện.”
Cố Tư Phàm không nói thêm gì nữa, đưa Lý Tư Ỷ và Cố Tư Kỳ lên lầu.
Mẹ Lý nói: “Sáng sớm đã ra ngoài, còn hai tiếng nữa mới đến giờ ăn, mọi người nghỉ ngơi một lúc đi. Giày của Tư Kỳ đã ướt rồi, cho con bé sưởi ấm chân kẻo bị cảm.”
Bạn nhỏ cố Tư Kỳ nhẹ nhàng đáp: “Cháu thay giày xuống lầu, bà ngoại chơi đắp người tuyết với cháu nhé.”
Mẹ Lý trước giờ không thích những việc này, nhưng cô bé nhỏ nhắn xinh xắn đã yêu cầu, làm sao bà ta đành lòng từ chối chứ?
Cố Vân Phàm bế cô gái nhỏ lên lầu, dùng máy sưởi ấm để làm ấm chân cho cô bé trước. Tiểu Tư Kỳ chê ông ta động tác chậm chạp nên nhăn mũi lên: “Con còn phải chơi đắp người tuyết với bà ngoại nữa đây.”
cố Vân Phàm ngồi xổm xuống, mang giày vào cho cô bé rồi nhẹ nhàng hỏi: “Con không muốn chơi với chị hả?”
Tiếu Tư Kỳ nhoẻn miệng: “Con nhường chị ấy cho bổ.”
“Đúng là rộng rãi.”
Cố Vân Phàm khen cô bé bằng một nụ hôn, sau đó bế Cố Tư Kỳ xuống lầu với mẹ Lý. Bà ta lập tức rửa tay rồi đưa Tiểu Tư Kỳ đi chơi.
Cố Vân Phàm đứng nhìn một lúc, quay đầu lên lầu.
Trong phòng ngủ chính, Lý Tư Ỷ đã tắm xong, thay bộ đồ tắm màu trắng và đang thoa kem dưỡng da.
Ông ta đi tới sau lưng, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô ấy, hít thật sâu rồi thì thầm: “Sau khi kết hôn, bảo mẹ em dọn qua đây ở chung với chúng ta đi. Tư Kỳ rất thích bà ấy.”
Lý Tư Ỷ đang ngồi trước gương nhìn ông ta: “Sao vậy, em gả cho anh, mẹ em còn phải làm mẹ anh à?”
Cố Vân Phàm cắn vào phần thịt mềm sau tai cô ấy.
Ông ta thấp giọng khàn khàn: “Em đang nói gì đấy. Mẹ em chỉ có một cô con gái là em, không ở chung với em thì ở với ai? Một mình bà cụ ở nhà
sẽ thấy lạnh lẽo lắm.”
Lý Tư Ỷ không nhịn được mà đâm thêm một cáu: “Bà ấy cũng chỉ hơn anh khoảng mười tuổi thôi.”
Cố Vân Phàm lườm cô ấy, thân hình thon thả, làn da trắng nõn, ánh mắt ông ta thay đổi.
Ông ta vươn tay bế cô lên giường, nhẹ nhàng đè xuống… Ban ngày ban mặt, Lý Tư Ỷ không chịu nối ông ta thế này nên duỗi tay đấy cố Vân Phàm: “Lát nữa còn ăn cơm, anh như vậy bảo em đổi mặt với người giúp việc trong nhà kiểu gì?”
Cổ Vân Phàm lại không chịu bỏ qua cho cô ây.
Ông ta duỗi tay nhéo nhẹ chiếc mũi thẳng của Lý Tư Ỷ, giọng vừa trầm vừa khàn: “Lát nữa em nói mấy câu dễ nghe, chúng ta sẽ giải quyết chuyện này trước bữa trưa.”
Lý Tư Ỷ thấy ông ta có vẻ nghiêm túc, vội vòng tay qua cổ cố Vân Phàm: “Tối qua mới làm, anh từng tuổi này rồi cũng nên tiết chế chút đi.”
Câu trả lời của người đàn ông là nắm luôn lấy tay cô ấy.
Lý Tư Ỷ thở khẽ.
Cố Vân Phàm hôn cô ấy, mổ nhẹ một cái rồi thấp giọng nói: “Gì mà từng tuổi này rồi, em nói lại lần nữa xem?”
Lý Tư Ỷ không dám lên tiếng, cô ấy nằm đó, ánh mắt ướt át, dề thương giống chú nai con trong rừng, cố Vân Phàm hôn cô ấy từng chút một khiến Lý Tư Ỷ tan chảy, ông ta dịu dàng đến không ngờ.
Nhưng khi ông ta chiếm hữu thì không nhẹ nhàng chút nào, mạnh mẽ đến mức khiến cô ấy không kìm được mà run lên.
Lý Tư Ỷ đành nỉ non gọi tên ông ta: “Cố Vân Phàm…”
Ông ta “ừm” một tiếng, ôm lấy cơ thế cô ấy và dịu dàng hôn lên.
Lăn lộn mấy lần, Lý Tư Ỷ cảm giác như eo của mình sắp gãy mất, cái Tết này toàn là thoả mãn ông ta.
Đột nhiên, dưới lầu có tiếng nói vang lên, hình như là gọi họ ăn cơm.
Lý Tư Ỷ định ngồi dậy thì bị cổ Vân Phàm vươn tay đè lại, ông ta nói nhỏ nhẹ: “Nghỉ ngơi chút đi, xuống lầu lại phải thay đồ, anh bưng đồ ăn lên đây.”
Lý Tư Ỷ từ chối, cô ấy cắn môi dưới và nói: “Như vậy không hay đâu. Sau này chuyện trong nhà em cũng phải hỏi qua anh, anh như thế, bảo em làm sao thiết lập uy tín với họ đây.”
Cố Vân Phàm vốn không mong đợi cô ấy sẽ
lo liệu mọi chuyện.
Nhưng lúc này, cô ấy đã chủ động nói, trong lòng ông ta hơi rung động, dường như trong nhiều năm qua, cuối cùng cố Tư Phàm cũng có một ngôi nhà đàng hoàng. Người mà ông ta thương cũng bảo vệ ngôi nhà này thay mình.
Ông ta cũng chẳng nói gì thêm, chỉ búng nhẹ vào mũi của cô ấy.
Cố Vân Phàm mỉm cười.
Trong lúc Lý Tư Ỷ thay đồ, ông ta ngồi trên ghế sô pha kiên nhẫn chờ đợi, tiện tay lật xem tạp chí… Cô ấy nghĩthầm: Bình thường anh ấy là người nghiện quan hệ như thế, nhưng lúc này lại không nhìn trộm.
Hình như biết cô ấy đang suy nghĩ điều gì đó.
Cố Vân Phàm khép quyến tạp chí lại, nói ra câu ý vị sâu xa: “Ngày tháng còn dài.”
Ông ta đứng dậy đi về phía cô ấy, đưa tay nắm tay Lý Tư Ỷ cùng đi xuống lầu. Ngày mùng hai Tết, đương nhiên đồ ăn trong nhà cũng rất thịnh soạn. Mẹ Lý chăm sóc Tư Kỳ, còn cố Vân Phàm thỉnh thoảng kế chuyện trong nhà cho Lý TưỶ nghe.
“Buổi chiều chúng ta đi thăm mẹ nhé.”
Lý Tư Ỷ dừng đũa, không khỏi hỏi: “Sao anh không đón bà ấy đến ăn Tết?”
cố Vân Phàm thản nhiên cười: “Bà ấy tự do quen rồi. Chỉ cần hai buối họp mặt nhỏ mỗi dịp Tết là đủ.”
Lý Tư Ỷ “ồ” một tiếng rồi gật đầu.
Thật ra cô ấy và Tuỳ Ván cũng khá quen thuộc. Lúc trước, bà ấy luôn đến nhà Lý Tư Ỷ, không giổng kiếu người tuỳ tâm tuỳ tính, khá là bình dị.
Nhưng đây là mẹ của cố Ván Phàm, cô ấy không dám hỏi nhiều.
Cổ Vân Phàm nhìn dáng vẻ của cô dâu nhỏ, không khỏi gõ nhẹ vào đầu cô: “Ăn đi!”
Lý Tư Ỷ rất nghe lời.
Tuy mẹ Lý bên cạnh lo chăm sóc cho bạn nhỏ Cố Tư Kỳ, nhưng bà ta tai thính mắt tinh theo dõi tiếng động bên này. Đôi bạn trẻ nói qua nói lại, cuối cùng bà ta cũng hiếu tại sao năm xưa Lý Tư Ỷ lại chọn cố Vân Phàm.
Họ rất hợp nhau.
Ngày 14 tháng 2 là hôn lễ của họ.
Sáng sớm, lúc Lý Tư Ỷ chuấn bị xuất phát, cảm giác tim mình ngột ngạt và buồn nôn.
Lục u làm phù dâu cho cô ây.
Thấy Lý Tư Ỷ như vậy, cô ấy vội tiến lên hỏi: “Chị Tư Ỷ sao thế? Có phải khó chịu chỗ nào
không?”
Lý Tư Ỷ che lồng ngực của mình, thật ra trong lòng cô ấy biết rõ. Khoảng thời gian này, cô ấy và Cổ Vân Phàm quan hệ thường xuyên, cũng không dùng biện pháp gì, việc Lý Tư Ỷ có thai là chuyện bình thường.
Tính toán một lúc, hóa ra là vào khoảng ngày đầu năm mới.
Lục u vẫn còn là cô gái nhỏ, nào có hiếu mấy chuyện này. Cồ ấy cầm điện thoại lên định gọi cho Cố Vân Phàm.
Lý Tư Ỷ vội ngăn cô ấy lại rồi nhẹ nhàng nói: “Chị không sao đâu.”
Lục u nhìn cô ấy một lúc, thấy không yên tâm nên hỏi lại: “Chị thật sự không sao à?”
Lý Tư Ỷ lên tiếng bảo đảm: “Chắc chắn không sao cả. Chỉ là chuyện của phụ nữ thôi.”
Cô ấy nói như vậy,
Lục u mới yên tâm, cũng không có suy nghĩ quá sâu xa.
Lục u đội khăn che mặt cho Lý Tư Ỷ, dìu cô ấy đi tới trước cửa khách sạn và giao cho một người chú trong nhà họ Lý, để ông ta dẫn Lý Tư Ỷ đến với Cố Vân Phàm.
Sảnh khách sạn sang trọng được trang trí hoa diên vĩ rất đẹp và lãng mạn.
cố Vân Phàm đứng ở phía cuối thảm đỏ.
Ông ta cực kỳ đẹp trai trong bộ trang phục lịch sự, vẻ ung dung được rèn luyện trong nhiều năm cũng chẳng đủ dùng trong hôm nay. Vì Lý Tư Ỷ đã gả cho ông ta… Trong tiếng nhạc, Lý Tư Ỷ từ từ bước về phía ông ta.
Cách một lớp mạng che mặt, bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều ươn ướt.
Mọi người xung quanh không nghe thấy gì, chỉ còn lại ánh mắt ngóng trông. Khi cố Vân Phàm nắm những ngón tay mảnh khảnh của cô ấy, ngón tay của Lý Tư Ỷ run cầm cập… Những chuyện tốt hay xấu trong quá khứ đều đã trở thành dĩ vãng trong giây phút này, tương lai sẽ thế chỗ vào.
Dưới cái nhìn của tất cả quan khách, cố Vân Phàm quỳ một gối xuống, nghiêm túc đeo nhẫn cho vợ mình.
Cô ấy cũng vậy.
Một cặp nhẫn bạch kim và kim cương ghép lại với nhau thật chói mắt dưới sự chứng kiến của mọi người.
Đôi môi của Lý Tư Ỷ khẽ run: “Sau này anh phải đối tốt với em một chút. Em và Tư Kỳ… còn có đứa nhỏ trong bụng em nữa.”
Cố Vân Phàm hơi khựng lại: Cái gì?
Lý Tư Ỷ nhẹ nhàng nắm lấy tay ông ta rồi nói: “Cố Vân Phàm, có lẽ anh sắp được làm bố rồi.”
Dĩ nhiên ông ta vô cùng kích động, nhưng trong tình huống hôm nay, cố Vân Phàm không thể quá thất thố, chỉ có thế nhẹ nhàng ôm cô ấy vào lòng, giọng nói đè nén: “Sao em không nói sớm cho tôi biết?”
“Em cũng mới biết thôi.” Lý Tư Ỷ nói giọng nhẹ nhàng với chồng mình.
Cổ Vân Phàm cũng không nói gì thêm, ông ta ôm vợ mình giống như ôm cả thế giới.
Lục u bên cạnh thấy vậy, đôi mắt cũng ươn ướt.
Cô ấy đang lau nước mắt, ánh mắt bất ngờ chạm phải đôi mắt có hơi ảm đạm. Lúc nhìn rõ người kia, Lục u ngỡ ngàng, không ngờ đó là Chương Bách Ngôn.
Đàn anh thời đại học của cô ây, cũng là người cô ấy từng thích.
Đã nhiều năm không gặp, anh ta thay đổi rất nhiều.
Khoé môi của cô ấy mấp máy… Tuy đối phương nhếch môi mỉm cười, nhưng ánh mắt lại quay sang nói chuyện với cô gái bên cạnh.
Đó là một cô gái rất dịu dàng và khéo léo, trẻ trung xinh đẹp.
Lục u cũng biết cô ta là… ứng viên con dâu mà mẹ Chương đã nhìn nhận, bây giờ họ đang bên nhau ư?
Trong lòng cô ấy đau nhói.
Khoé miệng của Lục u nhếch lên một nụ cười, sao lại không đau chứ. Rõ ràng đã qua nhiều năm rồi, rõ ràng bên cạnh anh ta đã có bạn nữ đồng hành, rõ ràng năm xưa cô ấy quyết định từ bỏ.
Lục u không dõi theo họ nữa.
Lúc nãy cô ấy nghe được Lý Tư Ỷ mang thai, cho nên phải chăm sóc cô dâu chu đáo hơn. Lúc kết thúc bữa tiệc, cố Vân Phàm cho cô ấy một bao lì xì siêu to. òng ta xem cô ấy là hậu bối, lúc rời đi còn sờ đầu cô ấy: “Cháu cũng phải cố gắng lên, nếu không thì An Nhiên lại phải nhờ chú giới thiệu đối tượng cho cháu đấy.”
Lý Tư Ỷ lườm ông ta.
Cố Vân Phàm đứng thẳng người, dáng vẻ anh hùng: “Nhờ chị Tư Ỷ của cháu giúp giới thiệu cũng được, sau này chị ấy sẽ ít tiếp xúc với mọi người hơn, sẽ có nhiều cơ hội làm quen với mọi người hơn.”
Lục u nở nụ cười gượng gạo: “Cháu cảm ơn chú Cô’.”
Ông ta biết ý đồ của cô ấy nên cũng không
giận. Cố Vân Phàm đỡ vợ mình lên xe rồi quay sang hỏi Lục U: “Cháu lái xe qua đây hả?”
Cô ấy đáp ừ: “Chú yên tâm, chăm sóc tốt cho chị Tư Ỷ nhé.”
Lục u nhìn chiếc xe hôn lễ màu đen chậm rãi lăn bánh, đứng trong gió đêm và chợt nhớ đến người mà mình gặp tối nay.
Thật không ngờ, anh ta đã trở về.
Trông có vẻ sống rất tốt.
Anh ta sống tốt, cô ấy cũng yên tâm, không có gì tiếc nuối.
“Lục u, mày cũng nên kết hôn rồi.”
Cô ấy vươn vai, định lái xe của mình thì có một chiếc Bentley màu đen chậm rãi dừng lại trước mặt mình, cửa số hạ xuống lộ ra khuôn mặt trẻ tuổi điển trai, chính là Chương Bách Ngôn.
Nét mặt của anh ta không thay đổi: “Có cần tôi đưa cô một đoan khônq?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK