Màn đêm buông xuống.
Trong phòng khách lớn trong biệt thự mở sáng đèn…
Ôn Noãn không h‘ê quèn mình là mẹ của Hoắc Tây, dù trong lòng cỏ rất đau khổ nhưng vần rất dịu dàng, nhẩn nại với Tiếu Hoắc Tây.
Hoâc Tây sợ hãi, dựa vào đùi cô, vẻ mặt đáng thương hỏi: “Khi nào bố mới về?”
Ôn Noãn nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô bé, đang định mở miệng lên tiếng nói thì có tiếng xe vang lên ở ngoài cửa… Cô lập tức dẫn Hoâc Tây chạy ra ngoài, trên mặt tràn đầy vẻ lo lâng chưa từng có.
Hoắc Minh xuống xe, ánh mắt chạm vào mât cô.
Ánh mắt của hai người khỏa chặt lại…
Một lúc lâu sau, Hoầc Minh mới từ từ bước tới, nhẹ nhàng bế Hoầc Tây lên hôn lấy hôn đế, rồi lại nói với ỏn Noãn: “Anh không sao, đừng làm Hoâc Tây sợ!”
Khóe mất ỏn Noãn ươn ướt, cô vần đang chầm chú nhìn anh.
Hoắc Minh choàng tay lên vai cò nhẹ nhàng ôm cô, trán anh chạm vào trán cò: “Thật sự không sao! õn Noãn, anh van lành
lặn trớ về rồi!
Môi Ôn Noãn run run.
Cô biết mình nên kiềm chế nhưng vẫn không nhịn được tựa vào vai anh mà khóc thầm. Áo sơ mi trên vai anh ấm Ướt, rất khó chịu…
“Ôn Noãn!” Anh nhẹ nhàng vố v’ê cỏ, dịu dàng như dò dành một đứa trẻ.
Lúc này, Hoâc Chấn Đòng bước tới, ra hiệu cho người giúp việc bế Hoâc Tây đi!
Ông luôn yêu quý ôn Noãn, nhưng trong nhà lại xảy ra chuyện như thế này, Minh Châu không thể gánh vác được chuyện gì, vì vậy ón Noãn nhất định phải mạnh mẽ lên, cân phải gánh vác thay cho Hoắc Minh!
Hoâc Chấn Đông nhẹ giọng nói: “Từ nay trở đi, những việc trong nhà hay bên ngoài đều phải trông cậy vào con!”
Hoắc Minh không đành lòng.
Nhưng anh càng biết rõ, dù không nỡ cũng phải buông tay!
Bố ngày càng già đi, sẽ đến lúc ông không thế trụ được nữa.
Trong gia đình này, niềm hy vọng duy nhất chính là õn Noãn!
Hoắc Minh không đành lòng dồn cỏ quá càng thắng, vuốt ve gò má của òn Noãn, khàn giọng nói: “Chuyện này đế sau hẵng nói đi!”
Ôn Noãn bình tĩnh lại.
Có nâm tay anh thì thầm: “Vào gặp mẹ đi, mẹ luôn ớ mãi trong bếp, em biết mẹ đang lặng lẽ khóc!”
Hoẳc Minh ừ.
Anh đi thay quần áo rồi bước vào bếp.
Bà Hoầc đứng trước quây bếp, lặng lẽ lau nước mat…
Hoắc Minh lại g‘ân, nhẹ nhàng đặt tay lên vai bà ấy, dịu dàng nói: “Mẹ! Con không sao, không phải con vần khỏe mạnh đứng ở đây sao?”
Bà Hoảc thực sự rất đau lòng.
Bà ấy hối hận, nếu năm xưa cắt đứt qua lại với nhà họ Kiều, thì Hoắc Minh và Kiều An sẽ không yêu đưong với nhau, cũng sẽ không dẩn đến kết cục như ngày hóm nay…
Anh và Ôn Noãn mới bât đầu một cuộc sống hạnh phúc.
Họ vừa mới có thêm một đứa con!
Bữa tối, ân nhưng chắng có chút mùi vị nào.
Cuối cùng, Hoâc Minh vần bảo bố mẹ về trước.
Đêm khuya yên tĩnh.
Ôn Noãn nằm trên giường trong phòng ngủ chính, ôm bé Hoầc Tây trong lòng dồ cô bé ngủ.
Có lẽ vì bị dọa sợ nên Hoâc Tây bị giật mình tính giấc mấy lần.
Hoấc Minh hút hai điếu thuốc trong phòng sách, rồi trở về phòng ngủ, đóng cửa vừa nhỏ tiếng hói: “Đã ngú chưa?”
“Đã ngủ rồi!”
Hoác Minh bước tới, nầm xuống sau lưng cò, nhẹ nhàng ôm vòng eo thon của cò.
Cả người ôn Noãn khẽ run lèn.
Cò khẽ nhám mât lại, cảm nhận hơi ấm từ người anh…
Hoắc Minh bât đâu hòn cổ cò, yêu thương cô như trước, nhưng trong lòng họ luôn mang nổi buồn… Ai cũng không biết được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì!
Cuộc tình không thể tiếp tục…
Hoắc Minh áp sát vào tai ôn Noãn, thấp giọng nói: “ôn Noãn, đừng sợ!”
õn Noãn đột nhiên xoay người ỏm chặt anh.
IIIC cu UỊU uaiiy 11ICI11 11 lại, uaiu vau cơthế nam tính cúa anh như dây leo bám vào cành dày, nương tựa vào nhau…
Hoâc Minh cúi đầu hòn cò, hòn rỏi lại hôn, rất bi thương.
Anh rất ít khi tỏ ra yếu đuối nhưng sẳn sàng bộc lộ ra trước mặt vợ, trong đêm dịu dàng và bi thương này, anh c‘âu xin cô đừng buông tay anh…
“Không đâu, em sẽ không buông tay anh!” Cô nghẹn ngào.
Hoấc Minh ôm thân hình mảnh mai cúa cô vào lòng, môi ghé sát vào tai cô: “ón Noãn, hãy nói em là của anh… Em hãy nói cho anh nghe, được không?”
Ôn Noãn năm trong lòng cúa anh, ngấng đầu lên.
Dù mât cò đẩm lệ, cỏ vẫn dũng càm nói với anh: “Hoâc Minh, em là của anh! Anh cũng là của em! Đời này kiếp này em sẽ không bao giờ nhường anh cho bất cứ ai!”
Hoắc Minh khẽ nhắm mât lại: “Bà Hoắc thật bá đạo!”
Anh muốn làm như thế không có chuyện gì xảy ra nhưng giọng nói run rẩy đã phản bội trái tim anh!
Anh đang sợ…
Anh sợ mình sẽ quên đi vợ con.
Anh sợ Hoắc Tây cúa anh sẽ không có bố chăm sóc.
Anh càng sợ người vợ thân yêu cúa mình phải làm việc vất vả để chăm sóc hai đứa con, còn phải gánh vác cả một sản nghiệp khổng lồ…
Tin tức về chủ tịch Tập đoàn Tây Á xáy ra chuyện, hoàn toàn bị phong tỏa.
Hoâc Minh làm việc ở nhà, mòi ngày thư ký Trương đ’êu đến, mấy ngày sau đó, Hoâc Minh không cảm thấy không khỏe chỗ nào, ngoại trừ thỉnh thoảng hay choáng váng.
Anh không khỏi nghĩ rằng cỏ lẽ bác sĩ cũng đã lầm lân…
Thứ thuốc đó không nguy hiếm đến thê đâu!
Anh sẽ không mất đi ký ức về ôn Noãn, cũng sẽ không quên đi Hoầc Tây cúa anh!
Buổi sáng sớm vào một tuần sau.
Hoắc Minh chạy bộ về, trên tay cầm một cành bòng hồng tươi, là đế tặng cho ôn Noãn.
Mới bảy giờ, cỏ vẩn còn đang ngú!
Hoắc Minh lặng lẽ đi vào, cúi người nhìn khuôn mặt đang ngủ say của cò, trong lòng cám thấy mềm mại.
Anh đặt cành bòng hồng bên gối, không nhịn được mà hòn cò.
Thật ngoan, thật mềm mại!
Anh mỉm cười đứng tháng người lên, đột nhiên anh cảm thấy choáng váng hoa mát, đầu óc trống rống, khoánh khâc đó anh thậm chí còn không nhớ nổi tên của ôn Noãn.
Tất cả những gì anh biết là cô là người yêu của anh!
Hoâc Minh vịnh vào đầu giường ngồi sụp xuống, cô’ gang kiềm chê’ đế không phát ra bất cứ tiếng động nào!
Khi rời khỏi phòng ngủ, anh loạng choạng chao đảo…
Anh đấy cửa đi vào phòng sách, lấy một lọ thuốc trong ngàn kéo ra, bàn tay run rẩy vặn mở nắp, đổ ra một viên thuốc rồi nuốt xuống, mới từ từ bình tĩnh lại.
Anh ngồi một mình trong phòng sách, yên lặng chìm đắm trong suy nghĩ…
Anh biết mình đang bât đâu quên đi!
Quên đi ón Noãn, quên đi tất cả những ký ức họ bên nhau!
Anh không cam tâm, anh muốn lưu giữ đoạn ký ức này.
Hoắc Minh bắt đầu viết nhật ký, anh suốt ngày nhốt mình ở trong phòng sách, viết
từng chút một về quá khứ giữa mình và ón Noãn…
[Người mà tỏi yêu nhất chính là ôn Noãn!]
[Cò ấy thích chơi dương cầm, thích mặc quần áo hiệu XX’]
[Mối ngày tỏi đều tặng bòng hồng cho cô ấy.]
[Đứa con đ‘âu lòng của chúng tòi tén là Hoấc Tây, là do ôn Noãn dùng mạng sống đế đánh đổi! Sức khỏe của Hoấc Tây không tốt, bị chứng rối loạn đòng máu, lại còn thuộc nhóm máu gấu trúc…]
[Ôn Noãn lại cỏ thai rồi, bây giờ đã hơn sáu tuân! Tỏi cần chiêu cô ấy hơn.]
[Ôn Noãn không thế lái xe được nữa.]
[Khi õn Noãn ỏm tỏi, nghĩa là muốn tòi hòn cò ấy, lúc đó dù có chuyện gì quan trọng đến đâu tôi cũng phái bó xuống và hòn cò ấy… Thực ra cò ấy vẩn còn trẻ con, nhưng cò ấy đã trở thành mẹ của hai đứa con của tôi, ón Noãn thích tòi gọi cò ấy là mẹ trẻ!]
Trong vòng ba ngày, Hoâc Minh đã viết ra một cuốn dày cộm.
Đêm nào anh cũng ngồi đó rồi lắng lặng đọc, nhớ đi nhớ lại.
Nhưng có một sô’ chuyện trong đỏ đã trớ nên lạ lầm và mờ nhạt!
Bẽn ngoài, ôn Noãn bưng dĩa trái cây nhẹ nhàng mở cửa.
Vừa mở cửa, cỏ đã nhìn thấy cuốn nhật ký, tuy anh vội vàng cất đi nhưng ón Noãn vần đoán ra được…
Những ngày gần đây, Hoắc Minh không đến công ty.
Anh hoàn toàn dựa vào thư ký Trưong.
Ngay cả khi thỉnh thoảng anh đi ra ngoài, anh cũng không bao giờ lái xe! Thực ra anh đang dần lãng quên, nhưng anh lại cố chấp muốn ở lai nơi này, ở lai bên canh cò…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK