Khương Lan Thính dễ dàng đưa bàn tay to rộng vào, vội vàng vuốt ve cô, gần hai năm anh chưa chạm vào phụ nữ, tất nhiên anh muốn, nhưng sau khi nhận thấy cơ thể cô cứng đờ, anh khàn giọng nói bên tai cô: “Hôn với sờ cũng không được sao? Hoắc Kiều, anh sẽ không làm gì khác đâu.”
Hoắc Kiều không đồng ý.
Bờ vai mảnh khảnh của cô dựa lên cửa, mái tóc dài xõa tung, tản ra sau lưng, toát ra một hương vị trưởng thành khó tả. Tay cô đặt trên vai Khương Lan Thính, khẽ thì thầm: “Không được… Khương Lan Thính, không được!”
Trong ánh sáng mờ mờ, ánh mắt anh sâu thẳm.
Một lúc lâu sau, anh mới thấp giọng hỏi: “Những năm này, em có nhớ anh không?”
Hoắc Kiều cười chua xót: “Nhớ! Đều nhớ tới những chuyện tốt đẹp, như vậy sẽ khiến tâm trạng của mình vui vẻ hơn một chút…”
Dù sao thì một hai năm đó, cô mang thai ở nước ngoài, không thể trở về.
Thật ra rất cô đơn.
Khương Lan Thính cúi đầu, nhìn khuôn mặt mịn màng như ngọc của cô, hồi lâu sau anh cũng không làm gì khác, giọng dịu dàng: “Em ngủ cùng con! Anh ngủ ở phòng dành cho khách.”
Anh nói sẽ đi, nhưng vẫn bế cô tới giường, đặt cô xuống đuôi giường.
Anh không hôn cô nữa, nhưng vẫn áp sát gần cô, hơi thở nóng bỏng của anh phả lên khuôn mặt cô, đôi mắt đen cũng chăm chú nhìn cô… Rất rất lâu.
Anh nhẹ nhàng thì thầm: “Anh cũng nhớ em.”
Bốn mắt nhìn nhau, cả hai bên đều không nói gì.
Cuối cùng, Hoắc Kiều quay mặt sang một bên, nhẹ giọng nói: “Không phải anh nói tới phòng dành cho khách sao? Đã không còn sớm rồi.”
Khương Lan Thính dựa bên tai cô, nhìn cô hồi lâu, sau đó mới nhẹ nhàng nói: “Nghỉ ngơi thật tốt, anh không quấy rầy em suy nghĩ nữa.”
Anh rời đi, trong phòng ngủ vẫn mờ tối.
Hoắc Kiều nằm nghiêng trên giường, nhìn sườn mặt của Tiểu Khương Sanh… Trong bóng tối mờ mịt, vẫn có thể nhận ra cậu bé rất giống Khương Lan Thính, vừa rồi những lời Khương Lan Thính nói với cô ít nhiều gì cũng khiến cô hơi do dự.
Một đêm không ngon giấc.
Sáng sớm, Khương Lan Thính quay lại phòng ngủ, Hoắc Kiều vẫn chưa dậy.
Nhưng Tiểu Khương Sanh đã dậy rồi, cục cưng sáu tháng còn chưa biết xoay người, lúc này chiếc tã nhỏ đã ướt đẫm nước tiểu, bụng lại đói, nhưng thật thần kỳ là cậu bé lại không khóc.
Đôi mắt to tròn đen láy kia vừa nhìn thấy bố, hai cái chân đá liên tục.
Trải qua ngày hôm qua, Khương Lan Thính đã có chút kinh nghiệm trông trẻ con, anh nhanh nhẹn thay tã mới cho con, lau khô sạch sẽ cái mông nhỏ của cậu bé, lau cả bàn tay bàn chân nhỏ nhắn, rồi mới bắt đầu pha sữa bột.
Khi cậu nhóc nằm trong lòng anh, vừa ôm bình sữa uống vừa bình tĩnh nhìn anh, Khương Lan Thính cảm thấy trong lòng mình dấy lên một cảm giác rung động khó nói nên lời.
Anh không thể hình dung được loại cảm giác này, thậm chí còn hơi muốn khóc.
Cuối cùng, anh nhẹ nhàng kề sát vào khuôn mặt của Tiểu Khương Sanh.
Đây là máu thịt của anh, là đứa con của anh và Hoắc Kiều… Một đứa bé nhỏ xíu sinh động, ấm áp, chân thật nằm trong lòng anh.
Khi Hoắc Kiều tỉnh lại thì thấy ánh lệ trên khóe mắt anh.
Cô không lên tiếng, im lặng dựa vào đầu giường, lặng lẽ nhìn anh.
Khương Lan Thính nghiêng người, thấy cô đã tỉnh.
Lúc này, vẻ mặt của cô ấm áp mềm mại, trong mắt cũng không có sự oán hận cô từng nói với anh… Như thể hai năm nay cô chưa từng rời đi, như thể hai người họ đã cùng nhau trải qua hai năm hạnh phúc, đến bây giờ vẫn đang ở bên nhau.
Khương Lan Thính cứ im lặng nhìn như vậy.
Thật lâu sau, Tiểu Khương Sanh trong lòng anh khóc oa oa hai tiếng, sau đó lại im lặng, dùng đôi mắt to tròn nhìn bố, sau đó đung đưa bình sữa trong tay.
Khương Lan Thính không hiểu được ý cậu bé.
Hoắc Kiều nhẹ nhàng lên tiếng: “Chắc là thằng bé vẫn chưa no, lát nữa tôi sẽ cho thằng bé ăn thêm sau.”
Khương Lan Thính đặt bình sữa xuống.
Anh tiếp tục chơi đùa với con, lơ đãng nhấc mắt, thấy Hoắc Kiều đứng dậy.
Sau khi gặp lại, anh luôn lặng lẽ nhìn cô, nhìn rất lâu… Mà cô lại luôn xem nhẹ điều đó, dường như cô đã quên trong quá khứ cô cũng đã từng thích anh, say mê anh như vậy.
Một cuộc điện thoại, một cái tin nhắn của Khương Lan Thính cũng có thể làm cô vui vẻ rất lâu.