Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù Ôn Noãn đồng ý hợp tác với cỏ ta.
Nhưng tóm lại, cô không muốn qua lại với Đinh Tranh quá nhiều, nói vài câu lập tức đuối người đi!
Lúc Đinh Tranh rời đi trong lòng không cam tâm.
Cò ta ngồi trên xe thâm nghĩ, cho dù cô ta có thế gả đến nhà họ Cố thì cũng thiếu cái gì đó.
Là một đứa bé!
Nhưng cô ta sớm đã bị vỏ sinh, là tuyệt đối không thế sinh con cho Cố Vân Phàm, cho nên có được một đứa trẻ mang dòng máu của cỏ ta là việc rất quan trọng…
Đinh Tranh ngồi ngây ra một lúc.
Cô ta nhớ tới đứa con gái mình vứt bỏ năm đó, đúng rồi, cò ta muôn đón nó về.
Chiếc xe thế thao màu đỏ phóng đi.
Trong sánh hoa nhỏ lâu hai, ôn Noãn đứng gần cửa số, lặng lẽ quan sát.
Mặt cò không chút thay đối.
Cò chưa đến mức hận Đinh Tranh, mà đúng hơn là chán ghét.
Cò có thế không chút tình cảm nào đi tính kế Đinh Tranh, chính như cách cô ta đã từng làm với cò, nhưng rân này người lên kê’ hoạch chính là ôn Noãn cỏ đây, Đinh Tranh chỉ là người trong cuộc.
Đinh Tranh lái xe đến một nhà trẻ.
Viện trướng đã gặp cò ta.
Trong phòng làm việc nhỏ hẹp đơn giản, viện trướng rót cho cò ta một cốc nước lọc, ngồi đối diện có chút khó xử hỏi: “Hòm nay cò Đinh tới thăm con sao?”
Đinh Tranh có chút gấp gáp: “Tòi muốn dẩn con bé đi!”
Viện trường im lặng.
Đinh Tranh cũng không cảm thấy có gì khác thường, ván nói: “Tói hối hận rồi, tòi muốn đón nó trở về với sống cuộc sống mà nó đáng được hưởng, tòi sẽ nuôi nó như một công chúa! Viện trướng Vương, cô trả nó lại cho tôi, tói sẽ quyên góp cho viện năm mươi vạn, đủ đế nuôi bọn nhỏ trong hai năm rồi.”
Mỏi viện trường khẽ run lên.
Lòng Đinh Tranh chùng xuống: “Cò đưa con tôi đi đâu rồi?”
“Có người đã nhận nuôi con bé.”
“Là ai? Lập tức đòi nó lại cho tỏi, nó là con của tòi, làm sao có thế giao cho người khác?”
Viện trưởng cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Cô ấy đẩy cặp kính, giọng nói chậm rãi: “Lúc trước cô Đinh mang con đến, chúng tòi vốn không nên nhận, nhưng cỏ khăng khăng không muốn đứa bé, hơn nữa lúc đó chúng ta cũng đã ký thỏa thuận, nếu có vợ chồng thích hợp nhận nuôi, có thế cho đứa bé gia nhập gia đình mới.”
Viện trưởng đã tìm ra bản thỏa thuận.
Đinh Tranh nhìn chàm châm vào tờ thỏa thuận kia…
Đúng vậy, đây quá thật là do có ta ký.
Nhưng mà vậy thì sao, đứa trẻ là do cô ta mang thai mười tháng sinh ra, người khác khồng có tư cách có được nó.
Đinh Tranh xé nát thỏa thuận.
Cò ta cười lạnh: “Hai trăm vạn, trá đứa
bé lại cho tòi!”
Viện trưởng trâm mặc nhìn cỏ ta phát điên, chờ khi bản thỏa thuận kia hóa thành mảnh nhó, cò ấy mới nhẹ nhàng nói: Tìm không nổi, đối phương là một cặp vợ chồng ngoại quốc, nửa năm trước đã mang theo con cái ra nước ngoài, hơn nữa nghề nghiệp của bọn họ là nhà khảo cố học, lúc này không biết là đi Lâu Lan hay Ai Cặp cố đại rôi!”
Lâu Lan, Ai Cập cổ đại…
Đinh Tranh ngồi sụp xuống.
Lúc ngước mât lén, trong mât cỏ ta có tơ máu, mòi run rấy nói: “Tòi muốn kiện các người!”
Viện trưởng có vẻ hối lồi.
Đợi đến khi Đinh Tranh rời đi, cò ấy gọi điện thoại ra ngoài.
Cuộc gọi được kết nối.
Giọng điệu viện trưởng nhẹ nhàng mềm mại: “Bà Hoắc, tòi đã giải quyết theo phân phó của cỏ rồi!… Vâng, đúng vậy, người như cô Đinh quả thật không thích hợp đế nuôi dạy con cái, còn nữa tòi thay mặt bọn trẻ ở đây cảm ơn cò đã quyên góp năm trăm vạn, còn xáy nhà mới cho bọn nhỏ.”
Bèn kia, ôn Noãn mím cười.
Cò nói: ‘Không cần lo lảng về vụ kiện, cò cứ chăm sóc bọn nhỏ cho tốt là được rồi.”
Cúp máy.
Ôn Noãn vẳn đứng ờ bèn cửa số, người giúp việc bưng một ly sữa nóng tới, nhỏ giọng nói nhỏ: “ông chủ gọi điện thoại về, nói bà chủ uống sữa rồi ngủ một lát.”
õn Noãn cười nhạt: “ông chú cúa mấy người chăm tòi như trẻ con vậy.”
Cò luôn độc lập và rất biết chăm sóc bán thán.
Nhưng Hoâc Minh dù có bận rộn, một ngày cũng gọi bảy tám cuộc điện thoại về nhà, không phải như thế này thì là như thế kia… Có lẽ có chút vụn vặt, nhưng ôn Noãn không cám thấy gánh nặng chút nào.
Ngược lại còn rất ngọt ngào!
Đinh Tranh dùng hết mối quan hệ, cũng không thế tìm được đứa bé.
Cò ta hồn xiêu phách lạc.
Đêm đó, cò ta đến căn hộ cúa Cò Vân Phàm.
Lúc cậu ta mở cửa tóc còn nhỏ nước, trên người mặc áo choàng tâm, rõ ràng là
mới vừa tám xong.
Trong phòng, còn có mùi nước hoa của phụ nữ.
Quá nhiên, một cò gái cao ráo đi ra từ phòng ngủ, quấn khán tâm, từ phía sau òm eo Cố Vân Phàm, đòi mât xinh đẹp mang theo địch ý: “Vân Phàm, bà dì này là ai vậy?”
Sắc mặt Đinh Tranh trớ nên khó coi.
Cô ta đã ngoài ba mưoi tuối rồi, nhưng ván chưa đến mức độ dì mà?
Cố Vân Phàm vổ mòng bạn gái, cũng không trách cứ, chí nói: “Vê đi! Lân sau lại tìm cỏ tiếp.”
Cò gái nở nụ cười, xoay người rời đi.
Một lát sau, cô ta thay quần áo đi ra, trong tay xách một cái túi, hào phóng hòn Cố Vân Phàm một cái rồi rời đi.
Cho dù Đinh Tranh có thoáng đãng đến đâu, cũng có chút chịu khòng nõi.
Cò ta vào nhà, chất vấn: “Cố Vân Phàm, một ngày không có phụ nữ thì cậu sẽ chết à?”
Cố Vân Phàm không thích cô ta lắm.
Cậu ta đi tới ngồi xuống ghế sò pha, hai chân dang rộng, châm một điếu thuốc
lá nhìn cò ta: “Sẽ chết đấy!… Tòi nói này, giám đốc Đinh chị đây coi trọng cái gì ớ tòi vậy? Tòi chính là lãng tử, cũng sẽ không kế thừa gia tài gì cá, chết tâm đi! cửa ớ bên trái!”
Đinh Tranh tức giận không chịu được!
Cò ta vì cậu ta mà hao hết tâm tư nịnh nọt ôn Noãn, ăn nói khép nép với Bạch Vi.
Cô ta vì cặu ta mà đi đến nhà trẻ đón con.
Cò ta làm tất cả vì ai cơ chứ!
Đinh Tranh rất muốn nối giận, nhưng điều đó đối với Cô Vân Phàm mà nói thì không có tác dụng, cậu ta chỉ thích mua vui với phụ nữ, cũng không bị phụ nữ khống chế.
Cho nên cô ta chí có thế đè nén cơn giận: “Cậu muốn chơi tới khi nào nữa?”
Cố Vân Phàm cầm cánh tay cò ta, nhẹ nhàng kéo.
Đinh Tranh ngã trên đùi cậu ta.
Điếu thuốc lá đang cháy của Cố Vân Phàm lướt qua gò má cô ta, chí cần hơi nghiêng một chút sẽ làm bỏng mặt cò ta.
Đinh Tranh trờ nên hưng phấn dị
thường.
Cỏ ta từng có rất nhiêu đàn ông, nhưng chưa từng có ai có thế khiêu khích cò ta như Cố Vân Phàm.
Cò ta cảm thấy, bọn họ chính là trời sinh một cặp.
Đinh Tranh là phụ nữ, cũng có nhu cầu của phụ nữ, cô ta nhanh chóng chủ động.
Quần áo lần lượt rơi xuống đất.
Cò ta òm người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai, tùy tiện hòn, lúc ý loạn tình mê cô ta vuốt ve đường nét góc cạnh rõ ràng của cặu ta, khó nhịn nối lấm bấm: “Cố Vân Phàm, cậu thật sự không phải người mà!”
Cố Vân Phàm chăm chú nhìn người phụ nữ trong lòng mình.
Trong mât cậu ta có một tia giêu cợt không dề phát hiện.
Nhưng mọi chuyện chưa dừng lại ớ đấy…
Xong việc, Đinh Tranh khẽ vuốt mặt người đàn ông.
Cò ta lấm bẩm: Vân Phàm, cậu còn trẻ nên còn muốn chơi đùa, tôi có thế hiếu được.”
Cố Vân Phàm một tay đốt điếu thuốc lá, nhả khói cười lạnh: “Không phải là chị muốn kết hòn với tòi đấy chứ?”
“Không được sao?”
Đinh Tranh ngước mât: ‘Chúng ta kết hỏn đi! Cậu muốn tự do, tòi cho cậu.”
Cố Vân Phàm đấy cỏ ta ra.
Cậu ta vén áo tâm lên, thu hồi dục vọng: “Nếu như nói, hòn nhân tòi muốn hướng tới là sự chung thủy thì sao?”
Giống như là…
Giống như Hoẳc Minh và ôn Noãn vậy!
Một đời một kiếp một đỏi.
Dù có bao nhiêu cám dồ hơn nữa, cũng chảng lọt vào mât, đều là yêu cầu với chính mình cũng như bạn đời.
Mà không phái phái cố gang vượt qua.
Đinh Tranh không biết những điều này.
Cô ta cho rằng người như Cố Vân Phàm muốn được tự do trong hòn nhân. Cho nên lời cậu ta nói lúc này, cò ta chí nghe qua một chút mà thôi, cũng không coi là thật.
Cò ta nói với cậu ta một chuyện khác.
Cố Vân Phàm liếc cò ta một cái.
Cậu ta nói: “Lần này đề nghị lớn, người mua Chu Mộ Ngôn rất nhiều, câu lạc bộ chuấn bị đế tôi xếp thứ nhất.”
Nói cách khác, mua cậu ta ốn định.
Đinh Tranh vẳn do dự: “ốn thật không?”
Cố Vân Phàm chậm rãi phun ra khói thuốc, cười nhạt: “Sợ mất tiền thì đừng chơi, như vậy là an toàn nhất!”
Đinh Tranh có chút lâm vào thế bí.
Cố Vân Phàm giơ chân đá cô ta: ‘Nên đi được rồi! Chò tòi không cho phụ nữ qua đêm.”
Đinh Tranh cảm thấy cậu ta thật vò tình.
Nhưng cò ta cũng biết, với quan hệ hiện tại của bọn họ, cô ta không có tư cách ớ lại qua đêm… Nhưng không sao, chờ cò ta biến hiện tốt ớ chồ ông Cố, còn sợ cô ta không vào được cửa nhà họ Cố nữa sao?
Đinh Tranh rời đi.
Cố Vân Phàm đi tâm rửa, rửa sạch mùi vị trên người phụ nữ.
Cậu ta đứng bên cửa số sát đất uống
rượu.
Những năm gần đây, cậu ta dạo chơi thế giới, thao túng tình cảm của phụ nữ mà không cân tốn nhiều sức lực. Đinh Tranh có lẽ cũng thuộc hàng cao thú, nhưng ớ trước mặt cậu ta vẫn khổng được xếp hạng cao.
Đàn ỏng và phụ nữ, ai coi trọng thì người đó thua.
Dù là tình cám hay thê’ xác.
Tối hòm sau, biệt thự nhà họ Tư.
Đinh Tranh đợi trên xe nửa tiếng, mới đợi được Ôn Noãn.
Chiếc RV màu đen dừng lại.
Vệ sĩ mờ cửa xe, ôn Noãn chậm rãi bước xuống.
Cô mặc một bộ trang phục bằng lông vũ màu đen rất khiêm tốn, đeo trọn bộ trang sức ngọc lục bảo, nhìn rất quý khí.
Dáng vẻ của cò rất tốt, không nhìn ra là đang mang thai.
Đinh Tranh ít nhiều có ý so sánh, cò ta chợt cảm thấy món trang sức giá ngàn vạn kia của mình có chút keo kiệt, mặc dù
trong lòng không được thoái mái, vẳn khen hai câu: “ôn Noãn, tối nay cò thật xinh đẹp.”
Ôn Noãn liếc nhìn cô ta một cái.
Sao cò lại không biết tâm tư của Đinh Tranh cơ chứ, chỉ cười yếu ớt: “Chỉ là vì thế diện của bà Tư thòi!” Nói xong, cò cùng trợ lý Từ đi vào.
ón Noãn và nhà họ Tư rất thân thiết, đi vào căn bản không cần thiệp mời.
Đinh Tranh đi theo phía sau.
Vừa bước vào cửa, cò ta mới cảm nhận được, thế nào gọi là hào mỏn bậc nhất.
Chí dựa vào một khuôn mặt là cỏ thế đi ngang!
Sau khi đi vào, bèn trong rất náo nhiệt, các phu nhân nhìn thấy Đinh Tranh đi theo bén cạnh ôn Noãn thì trong lòng đã hiếu rõ, là giám đốc Đinh luôn muốn leo lên làm bà Hoắc.
õn Noãn trò chuyện với các phu nhân, vò cùng tự nhiên.
Có người đến chào bà Hoâc.
Ôn Noãn bầt chuyện vài cáu.
Xã giao một lát, ôn Noãn nhìn chăm
chú vào hai người đàn ỏng phía trước, nghiêng người nói với Đinh Tranh: “ông Cô’ ờ thành phố H.”
Đinh Tranh cũng nhìn thấy.
Nhưng cô ta không ngờ Cố Vân Phàm cũng tham gia bữa tiệc này.
Bình thường cậu ta lưu manh, nhưng đèm nay lại mặc đồ rất nghiêm túc, trên mặt cũng thu liềm sự không đứng đán, rất có phong thái tinh anh khiến Đinh Tranh không khỏi động tâm.
Quả nhiên cò ta không nhìn Tâm.
Ông Cố ờ thành phố H và bố của Chu Mộ Ngôn làm ăn qua lại rất nhiều.
Ôn Noãn là con gái nuôi của ỏng Chu, nên đương nhiên là bọn họ quen biết nhau.
Ông Cố nhìn ôn Noãn vò cùng thân thiết: “Ồn Noãn cũng tới đây, chú nghe lão Chu nói cháu mang thai, không ngờ còn ra ngoài tham gia hoạt động, sức khỏe thế nào rồi, lão Chu rất nhớ cò con gái này!”
Ôn Noãn cười nhạt: “Khá tốt ạ!”
Ông Cố lại nói thêm vài câu khách sáo rồi xoay người nói với Cố Vân Phàm: “Đây là con gái bác Chu của con nhận nuôi, rất biết làm ăn, hơn nữa cũng có thế làm chị của con, bình thường con đi theo học
hỏi nhiều một chút, không nên suốt ngày đâm mình trong đám phụ nữ, người cũng phế đi!”
Ánh mât Cố Vân Phàm rất sâu.
Cậu ta không thèm đế ý cười cười: “Tòi có lòng muốn học, nhưng chưa chắc chị Ôn Noãn đã muốn dạy đâu!”
Lời trêu chọc như vậy, làm sao ồn Noãn lại không nghe ra chứ?
Cò rất bình tĩnh mím cười, nghiêng người giới thiệu Đinh Tranh với ông Cố: “Chú Cố, đây là giám đốc Đinh, bạn học thời đại học của cháu, bây giờ đang làm trong ngành điện ánh và truyền hình, làm rất tốt!”
Đinh Tranh không có tiếng tăm gì.
Thân phận cúa ông Cố như vậy, vốn không muốn phản ứng lại.
Nhưng ông ta nế mặt ỏn Noãn nên vẳn bât tay với Đinh Tranh.
õn Noãn nói thêm một câu: ‘ Bây giờ cỏ ấy là bạn gái của Vân Phàm.”
Ông Cố kinh ngạc, bởi vi giám đốc Đinh trước mặt nhìn thế nào cũng đã ngoài ba mươi, mà Vân Phàm mới hơn hai mươi tuổi… ỏng ta không thích nên cười nhạt tỏ thái độ.
Đinh Tranh không khỏi thây hơi gâp
gáp.
Ôn Noãn lại cười nhạt: “Vân Phàm tuối còn trẻ, lòng không ổn định, có không ít bạn gái, vậy nên Đinh Tranh cũng đã chịu không ít ủy khuất!”
Ông Cố vừa nghe đã yên tâm.
Một trong những bạn gái, vậy là tốt rồi!
Đinh Tranh khố nồi không có cơ hội biếu hiện bản thân, cũng may có ón Noãn ở đây.
Ôn Noãn nói chuyện với ỏng Cố, rất thân thiết, cò nói: “Giám đốc Đinh cố ý quay một bộ phim thương mại về chủ đề đua xe, muôn Vân Phàm làm nam chính, chú Cố… Cháu rất coi trọng thị trường này, đang định đầu tư đây.”
Ông Cố mất con, rất thích người con một này.
Vân Phàm không chịu kinh doanh.
Tạm thời hồi tám cũng là tốt.
Vẻ mặt ông Cô’ dịu dàng, vổ vổ vai ồn Noãn: “ôn Noãn, cháu chịu giúp chú Cố chăm sóc Vân Phàm, chú cảm ơn cháu.”
Ôn Noãn cười nhẹ: “Đây đều là công
lao của giám đốc Đinh ạ!”
Đinh Tranh được cỏ nâng lên, mỉm cười đúng lúc.
Ông Cố cuối cùng cũng chịu nhìn cò ta, thuận miệng hòi: “Chuấn bị quay khi nào thế! Vậy phải chú ý an toàn đấy.”
Ôn Noãn đứng trước mặt òng Cố, chỉ dăm ba câu đã nâng Đinh Tranh lên cao.
Bộ phim này khòng quay không được. Quay xong, cô ta sẽ có cơ hội bước vào cửa lớn nhà họ Cố. Nhưng Đinh Tranh không nỡ tự bó tiên ra, vốn khởi động ít nhất là ba trăm triệu.
Lỡ như không kiếm được tiền!
Đinh Tranh cảm thây, còn phải kiếm tiền từ câu lạc bộ…
Cò ta nhìn ông Cố, cười nhạt đáp: “Năm sau sẽ khởi động!”
“Rất tốt!”
Õng Cố rất vui vẻ khen một câu: “Giám đốc Đinh rất có tài.”
Ôn Noãn nói theo: “Giám đốc Đinh rất có thực lực, cũng thật lòng với Vân Phàm. Chú Cố, chú không thế chia rẽ uyên ương đâu đấy.”
Họ Cố cũng là nhân tinh.
õng ta căn bán là chướng mat Đinh Tranh, nhưng òng ta lại muốn Đinh Tranh bỏ tiền ra sức, vì vậy liền nở nụ cười: “Làm gì có, chỉ cần Vân Phàm thích là được rồi! Ôn Noãn, cháu yên tâm, chú Cố rất cời mớ.
Ôn Noãn mỉm cười.
Đinh Tranh ớ bên cạnh cò, thấy rất rõ.
Trong lòng cô ta biết rõ, nếu có quan hệ với õn Noãn thì nhà họ Cố sẽ nhìn cò ta bâng con mât khác.
Xem ra cò ta phái điều chính chiến lược rồi!
Ôn Noãn rất có giá trị lợi dụng, sau này sẽ có rất nhiều tác dụng, cò ta khỏng thế dễ dàng đác tội!
Đồng thời, cỏ ta cũng hạ quyết tàm muốn đánh cược một phen.
Muốn đóng phim điện ảnh, cần phái có tài chính!
Ôn Noãn rời khỏi bữa tiệc trước.
Ông Cổ báo Cố Vân Phàm đi tiên người, đúng lúc cậu ta đang có chuyện muốn hỏi ôn Noãn.
Trợ lý Từ vần đi theo.
Đến tầng một của dinh thự, chiếc xe màu đen đã dừng ờ đó, tài xế đứng bèn cạnh xe.
Ôn Noãn đoán ra Cố Vân Phàm có chuyện muôn nói.
Cò nói với trợ lý Từ: “Cô lèn xe trước đi.”
Trợ lý Từ nhìn Cố Vân Phàm, cười nhạt rồi mở cửa xe ngồi vào.
Cố Vân Phàm đứng trong đêm tối, nhìn người phụ nữ đối diện.
Trên người cò đã khoác một chiếc áo khoác giữ ấm, che đi bộ trang phục lộng lăy, nhưng cũng không thể ngăn được khuôn mặt đẹp đến nghẹt thờ kia… ôn Noãn rất đẹp, nhưng điều khiến người ta hấp dân nhất chính là khí chất của cò.
Cái mùi vị của phụ nữ thành thục này, là điều mà một cò gái không có.
Hơn nữa còn sạch sẽ.
Cô Vân Phàm gạt bỏ suy nghĩ trong lòng, lấy một điếu thuốc lá ra, muốn châm nhưng ngằm lại ón Noãn đang mang thai nên vò lại thành một cục.
Cậu ta bực bội hói: “Tòi làm theo lời chị, khi nào thì chị làm việc cho tòi đây?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK