Khương Lan Thính biết không có nước nóng, anh cũng biết Hoắc Kiều rất yếu ớt, nếu không có nước nóng cô sẽ tức giận.
Vậy nên lúc cô đi vào, anh không ngăn cô lại.
Tâm trạng của anh như đang bắt nạt một cô gái lúc còn nhỏ, cực kỳ phấn khích.
Hoắc Kiều vào phòng tắm.
Cô không hề nghi ngờ mà cởi quần áo ra rồi tìm một chỗ đặt xuống, sau đó tìm van nước nóng… Thế nhưng, cô tìm cả buổi trời cũng không thấy van nước nóng ở đâu cả.
Thời tiết trên núi hơi lạnh, cơ thế lại còn trần truồng thế này.
Cô ở bên trong, gọi Khương Lan Thính: “Khương Lan Thính, hồi nãy anh lấy nước nóng ở đâu thế?”
Khương Lan Thính ở bên ngoài, anh dựa vào cửa, nở một nụ cười cố ý: “Nước nóng? ở đây làm gì có nước nóng? Thôi em cứ tắm đại đi!”
Hoắc Kiều không chịu!
Cô đang đến kỳ kinh nguyệt, dù khỏe tới cỡ nào cũng không thể tắm nước nóng! Nhưng nếu bây giờ không tắm thì cô rất khó chịu… Hoắc Kiều
không còn cách nào khác, đành mặc lại quần áo.
Có lẽ vì đến kỳ kinh nguyệt lại bận bịu cả buổi, mặt cô hơi tái đi.
Khương Lan Thính ngồi thẳng lên, không đùa cô nữa, anh nói từ tốn: “Làm sao vậy? Giận vì không có nước nóng tắm à? Tôi nhớ trước đây em dễ tính lắm cơ mà!”
Bụng Hoắc Kiều khó chịu nên cô mặc kệ anh luôn.
Cô đi ngang qua anh, đi ra ngoài ôm chăn, lặng lẽ đắp lên người mình, tỏ vẻ hờn dỗi… Khương Lan Thính cũng học theo cách nằm của cô, anh nghiêng đầu nhìn cô, giọng điệu nhẹ nhàng: “Tức giận mà vẫn đáng yêu! Chẳng giống hồi trước….”
Hoắc Kiều quay lưng đi: “Khương Lan Thính, anh đừng nhắc lại chuyện trước kia nữa! Chúng ta hãy quên chuyện quá khứ đi! chuyện đã qua rồi, anh đừng nói với tôi là anh khó quên tình cũ, thỉnh thoảng còn nhớ đấy nhé.”
Thật ra là vậy nhưng làm sao anh có thế thừa nhận?
Khương Lan Thính cười khẽ: “Chẳng phải là vô tình gặp nhau nên tâm sự đôi điều à! Em định không tắm thật sao?”
Hoắc Kiều “ừ” một tiếng: “Không có nước nóng thì sao tấm sạch được!”
Khương Lan Thính định dọa cô: “Nửa tháng không tắm em cũng chịu được à?”
Hoắc Kiều không đế ý đến anh!
Cô không muốn cúi đầu trước anh, mở lời xin anh nấu nước nóng cho mình, cô khinh thường anh trong lòng: May mà cô không ở bên anh nữa, anh chính là một tên khốn không biết chăm sóc phái nữ! Anh cố tình cười nhạo cô đây mà, đừng cho là cô không biết!
Hoắc Kiều thích sạch sẽ, cô nhịn đến tầm sập tối thì không nhịn được nữa.
Cô tắm qua bằng nước lạnh.
Tắm xong, bụng dưới quặn đau, phần dưới còn ra mấy huyết khối
Cô đau đến mức mặt mày xanh xao!
Rốt cuộc Khương Lan Thính cũng nhận ra sự kỳ lạ ở cô, dù sao anh cũng đã là một người đàn ông trưởng thành, cũng không còn là người không biết gì về phụ nữ nữa, anh đoán được tình hình của cô: “Đến kỳ kinh nguyệt à?”
Hoắc Kiều mặc chiếc áo ngủ dày cộm, cuộn mình trên giường, “ừ” một tiếng bằng giọng mũi.
Khương Lan Thính hạ thấp giọng: “Tại sao em không nói sớm?”
Lúc Hoắc Kiều khó chịu cô cũng sẽ phát cáu nên buột miệng: “Hồi trước anh ngoại tình, sao cũng không nói sớm?”
Vừa dứt lời, cả hai đều ngẩn ra.
Vì chuyện cũ được nhắc lại.
Khương Lan Thính hơi khó chịu, bởi vì chuyện này là do anh không tốt, dù kết quả giữa anh và Tống Thanh Thanh thế nào, thì anh cũng đã phụ lòng Hoắc Kiều… Nhất là khi kết thúc mổi quan hệ bằng sự phản bội.
Trong lòng anh áy náy, muốn bù đắp cho cô.
Nên anh chủ động nấu nước nóng cho cô, tìm một gói đường đỏ, pha cho cô một cốc, rồi anh đỡ cô dậy đút cho cô uống… Hoắc Kiều không quen uống loại nước này, cô lắc đầu không chịu hợp tác: “Đây là thuốc hả! Đắng quá!”
Quý cò nhà giàu như cô còn chưa uống loại nước đắng thế này bao giờ đâu!
Khương Lan Thính dọa cô: “Em mà còn hét nữa là tôi dùnq miênq đút cho em đấy!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK