Ban đêm.
Trong căn phòng đơn của bệnh viện Nhi Đồng thoang thoảng mùi thuốc.
Lâm Hi lại bất ngờ bị sốt, y tá truyền dịch cho cậu bé, còn An Nhiên ôm lấy cậu nhóc dỗ dành.
Tiểu Lâm Hi mặc quần áo bệnh nhân dựa vào lòng mẹ, đôi mắt ầng ậc nước như nai con vô tội: “Mẹ ơi, con nhớ bố quá!”
An Nhiên khẽ sờ đầu nhỏ của cậu bé, rồi dịu dàng hôn: “Chờ con khỏi bệnh, mẹ đưa con tới nhà ông bà nội ở mấy hôm nhé.”
Nếu là ngày thường, chắc chắn Tiểu Lâm Hi sẽ không nhắc lại nữa.
Chỉ là trẻ con bị ốm nên khó chịu, khó dỗ hơn ngày thường nhiều. Cậu bé cứ làm ổ trong lòng An Nhiên, ngủ cũng không ngon, còn mơ hồ gọi bố.
Thấy sắp mười giờ, An Nhiên chỉ đành cầm di động: “Thế Lâm Hi nói chuyện với bố nhé?”
Lúc này, cậu nhóc mới vui vẻ.
An Nhiên mở ra di động ra, nhìn chăm chú vào dãy số của Hoắc Doãn Tư.
Sau khi nối máy, tiếng chuông vang lên chừng bốn năm tiếng, giọng nói đầu điện thoại bên kia hơi khàn khàn: “Có việc gì không?”
An Nhiên ngẩn người, vội vàng nói: “Lâm Hi muốn nói chuyện với anh, bên chỗ anh… có tiện không?”
Cô dè dặt hỏi.
Bên kia, Hoắc Duẫn Tư đứng trước mặt bàn đá cẩm thạch trong nhà vệ sinh của câu lạc bộ, vỗ trán rồi cười khẽ: “Tổng giám đốc An, thế nào là không tiện?”
Tuy anh ấy đang cười nhưng giọng điệu lại mỉa mai.
An Nhiên cũng không muốn nghiêm túc với anh ấy mà khẽ nói: “Chúng ta có thể chung sống hòa bình không? Hoắc Doãn Tư… chia tay êm đẹp được không?”
Cô khe khẽ nói ra bốn chữ “chia tay êm đẹp”, chỉ sợ Lâm Hi nghe hiểu.
Bên kia, người đàn ông im lặng giây lát.
Giọng điệu của anh ấy lại lạnh hơn đôi chút: “Anh có nói muốn chia tay êm đẹp với em à?”
An Nhiên nuốt xuống câu kia… Anh muốn thế nào.
Cô hạ thấp thái độ: “Em đưa di động cho Lâm Hi.”
Lần này Hoắc Doãn Tư không phản đối.
Lâm Hi vừa nhận được điện thoại đã cúi đầu nhìn mu bàn tay nhỏ thì cắm kim của mình, cả khuôn mặt nhăn nhó như chiếc bánh bao nhỏ: “Bố ơi, bố đang ở đâu thế? Bố chẳng đến thăm Lâm Hi! Lâm Hi bị ốm, nặng lắm… Bố, bố còn không đến bệnh viện thăm con thì con sắp khó chịu chết mất.”
Bên kia, trái tim Hoắc Doãn Tư thắt lại.
Dù anh ấy và An Nhiên có thế nào đi nữa, tóm lại vẫn yêu thương con cái. Anh ấy nhỏ nhẹ, dịu dàng nói: “Ở đâu cơ, con bảo mẹ nghe điện thoại đi.”
Lâm Hi sụt sịt trả lời rồi đưa di động cho An Nhiên: “Bố muốn nói chuyện với mẹ này.”
An Nhiên khẽ than.
Cô cầm lấy di động, bên kia là giọng nói của Hoắc Doãn Tư: “Là bệnh viện nào? Giờ anh qua đó ngay.”
An Nhiên bất giác lên tiếng: “Đừng muộn quá… Hay ngày mai anh lại đến thăm thằng bé.”
Hoắc Doãn Tư hơi nổi nóng nhưng vẫn cố kìm nén: “An Nhiên, có phải em cho rằng trẻ con chỉ cần dỗ là xong? Chỉ cần dỗ xong thì không cần người bố này cũng được. Sau đó chờ Lâm Hi trưởng thành, người bố trong ấn tượng của thằng bé sẽ mãi mãi đều ‘đang bận’.”
“Em không có ý này.”
An Nhiên gửi địa chỉ cho anh ấy rồi bổ sung thêm một câu: “Bên ngoài tuyết dày, anh lái xe chậm chút.”
Hoắc Doãn Tư khẽ hừ rồi cúp máy.
Anh ấy cất điện thoại đi rồi chống một tay lên tường nhà vệ sinh, hút xong nửa điếu thuốc còn lại… Ánh đèn pha lê bên trên bao phủ lên người anh ấy càng tôn thêm vẻ cao quý.
Cảnh Thụy chạy ra khỏi phòng VIP, thấy Hoắc Doãn Tư lập tức nói: “Hóa ra là ở đây à! Đi thôi đi thôi, uống thêm 2 ly rồi chúng ta giải tán! Hôm nay tuyết rơi, ai về nhà nấy.”
Hoắc Doãn Tư nghiêng người, véo rớt tàn thuốc.
Giọng anh ấy hờ hững: “Tôi tới bệnh viện một chuyến, Lâm Hi đang bị ốm.”
Cảnh Thụy sửng sốt: “Hả! Bị ốm á! Hay là tôi đi cùng cậu nhé?”
Hoắc Doãn Tư duỗi tay khẽ chắn lại: “Không cần tôi có dẫn theo tài xế. Cảnh Thụy, hôm khác lại tụ tập.”
Cảnh Thụy khá thân thiết với Hoắc Doãn Tư, cuối cùng vẫn tiễn anh ấy xuống lầu. Khi Hoắc Doãn Tư lên xe, anh ta đứng ở bên ngoài xe không khỏi lải nhải thêm một câu: “Em dâu khá tốt đấy! Bây giờ cô ấy vừa có năng lực lại vừa xinh đẹp, còn sinh cho cậu một thằng con mập mạp đáng yêu. Cô vợ như vậy có đốt đèn lồng cũng khó tìm. Doãn Tư, đàn ông chúng ta nên rộng rãi một chút, có xích mích gì chúng ta cứ cúi đầu nhận sai trước, sau đó từ từ dạy dỗ trên giường là được. Dạy dỗ đến kêu bậy thì cậu cũng xả được cục tức trong lòng rồi! Người anh em à, nghe lời khuyên của tôi, vợ chồng không ai thù dai mãi!”
Hoắc Doãn Tư ngồi lên xe, mặt mày âm trầm.
Anh ấy mỉm cười rất hờ hững: “Những chuyện khác tôi đều có thể nhượng bộ, chỉ mỗi chuyện này là không được.”
Cảnh Thụy chỉ đành đóng cửa xe lại giùm anh ấy.
Tài xế là người của tập đoàn Hoắc Thị, Không biết mấy chuyện nhà của Tổng giám đốc Hoắc nhưng cũng có nghe nói sơ sơ.
Ông ta vừa lái xe vừa tùy ý hỏi: “Bệnh viện Nhi Đồng đó cũng khá tốt đấy!”
Hoắc Doãn Tư dựa lưng vào ghế sau, giọng nói hơi mỏi mệt: “Thế à?”
Thật ra, tối nay anh ấy bận rộn tham gia hai bữa xã giao.
Bữa đầu tiên là bàn về chút chuyện công ty, uống cũng đã hòm hòm. Khi anh ấy đang định rời đi thì gặp Cảnh Thụy… Trước và sau Tết cũng đã mấy ngày không gặp nên họ ngồi xuống cũng khó tránh khỏi uống kha khá, nhưng vẫn chưa đến mức say mèm.
Trời đổ tuyết, tài xế lái xe rất chậm.
Chừng hơn nửa tiếng nữa mới đến nơi, sau khi xe dừng hẳn, Hoắc Doãn Tư mới hững hờ dặn dò sáng mai ông ta tới đón mình. Sáng mai anh ấy còn có một cuộc họp quan trọng.
Tài xế là ông cụ đi theo bên cạnh anh ấy, xuống xe mở cửa giùm anh: “Sáng mai tôi tới nhà lớn trước, mang một bộ quần áo cho Tổng giám đốc Hoắc đến đây cho cậu thay.”
Hoắc Doãn Tư gật đầu xuống xe.
Tài xế nhìn theo bóng dáng dưới ánh đèn của anh ấy, khẽ lắc đầu: “Có giàu đến đâu thì vẫn phải nhọc lòng vì con cái!”
Hoắc Doãn Tư đi vào khu nằm viện của bệnh viện Nhi Đồng. Lối đi vào không hề yên tĩnh, toàn là tiếng kêu khóc của lũ trẻ đang khó chịu.
Anh ấy tăng nhanh bước chân hơn.
Anh ấy đẩy cửa phòng bệnh ra đã thấy y tá đang đo nhiệt độ cơ thể cho Lâm Hi. Cậu nhóc tựa vào lòng mẹ gật gà gật gù nhưng dường như không cam lòng, thỉnh thoảng lại mở to mắt thì trông thấy Hoắc Doãn Tư.
“Bố ơi.” Cậu nhóc gọi một tiếng rồi nhắm mắt lại.
Hoắc Doãn Tư khẽ khép cửa lại, bước nhanh đi tới, đứng sau y ta rồi đè thấp giọng hỏi: “Đã hạ sốt chưa?”
Y tá đang cầm nhiệt kế, vừa quay người đã trông thấy người đàn ông dong dỏng, cao quý.
Hoắc Doãn Tư uống rượu xong, gương mặt điển trai nhuốm thêm chút dục vọng mong manh.
Y tá hốt hoảng đánh rơi nhiệt kế thuỷ ngân trong tay xuống đất nát vụn.