Diệp Bạch và Lục U đã làm vợ chồng hơn nửa năm, lại vô cùng thân thiết với nhà họ Lục, anh rất quen thuộc với nơi này... Vì vậy liền đi đại sảnh tìm người.
Kết quả tìm được một người nhỏ trong phòng vệ sinh.
Tiểu Lục Hồi đứng nơi đó, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn tới đỏ bừng, thì ra là muốn đi đại tiện mà dưới tầng không có giấy.
Lục U lên tầng lấy, bé con không nhịn được nữa.
Nhìn thấy Diệp Bạch, Tiểu Lục Hồi khóc lên: “Cục cưng muốn đi đại tiện!”
Diệp Bạch buồn cười nhưng đồng thời lại có hơi chua xót, anh vội vàng bế bé con lên, một tay cởi quần nhỏ ra cho cô bé, đặt trên bồn cầu...
Xì xì hai tiếng.
Thối hoắc...
Tiểu Lục Hồi có hơi xấu hổ, cô bé lại không biết bày tỏ như nào, chỉ lấy đôi tay mũm mĩm che khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lại, dường như làm như vậy sẽ không bị người ta ngửi thấy mùi thối.
Diệp Bạch nhẹ nhàng kéo tay cô bé xuống.
Anh dỗ dành cô bé: “Bé cưng không thối.”
Tiểu Lục Hồi nôn nóng nhìn anh, chớp chớp đôi mắt to đen nháy, nhấp nháy nhấp nháy.
Khoảnh khắc đó, trái tim Diệp Bạch đều đang run rẩy.
Thật ra, người anh cần xin lỗi đâu chỉ là Lục U, mà còn cả Tiểu Lục Hồi.
Anh đã từng mong chờ cô bé sinh ra như vậy!
...
Lục U đã đứng ở cửa một lúc lâu, cô xoay người tựa vào tường. Kéo dài thật lâu, cô mới đi vào nhẹ nhàng nói: “Để tôi đi!”
Diệp Bạch nghĩ cũng không nghĩ: “Để anh lau cho con bé đi!”
Lục U giương mắt nhìn anh.
Cô lại nói: “Tôi có thể chăm sóc tốt con bé, không cần làm phiền anh Diệp.”
Tay Diệp Bạch hơi nắm lại, anh kiềm chế lại mới khẽ sờ đầu của cô bé: “Chú ra ngoài trước.”
Mái tóc xoăn đen nhỏ nhìn anh.
Chờ Diệp Bạch ra ngoài, Lục U lau sạch mông nhỏ cho Tiểu Lục Hồi, lại rửa sạch cho cô bé... Khi rửa mông nhỏ, Tiểu Lục Hồi đột nhiên nói: “Con thích chú đó, chú ấy... không phải bố sao?”
Lục U không biết nói như thế nào với cô bé.
Tiểu Lục Hồi còn quá nhỏ, nói thì cô bé cũng nghe không hiểu.
Sau khi cân nhắc, Lục U hôn cô bé một cái: “Chờ Lục Hồi của chúng ta lớn lên sẽ biết.”
Tiểu Lục Hồi vẫn nhìn mẹ.
Bản chất của trẻ con vẫn là rất mong người mình thích yêu thương mình.
Chờ mẹ con hai người ra ngoài, bảo mẫu trong nhà đi tới nói: “Diệp... Ngài ấy làm một bàn ăn lớn, bọn trẻ trong nhà đều rất vui vẻ!”
Lục U nhìn một phần cua hoàng đế phô mai đó, trước bàn ăn còn có bảy tám đứa trẻ...
Đương nhiên cô sẽ không mất hứng.
Cô giao đứa trẻ cho bảo mẫu: “Chú ý đừng cho con bé ăn sống.”
Bảo mẫu đón Tiểu Lục Hồi, ôi một tiếng, dáng vẻ rất vui, rõ ràng là sợ cô không đồng ý.
Lục U cười nhạt, không nói gì!
Bên ngoài rất nhộn nhịp nhưng cô cũng không có tâm trạng đi tham gia nữa, cô kéo áo choàng trên người lại, đi vòng ra sân sau, cô nghĩ... Có lẽ Diệp Bạch sẽ có chuyện muốn nói với cô.
Dù sao cũng phải nói rõ ràng thôi!
Quả thật, cô đi một vòng nhỏ quanh sân sau, Diệp Bạch đã theo sau cô nhẹ nhàng gọi: “Lục U.”
Cơ thể Lục U dừng lại, từ từ quay đầu.
Dưới ánh trăng mờ nhạt, Diệp Bạch đứng cách cô ba bốn mét, anh gầy hơn trước rất nhiều, bây giờ trông càng giống dòng máu phương Đông hơn, gần như không nhìn ra một chút dáng vẻ con lai.
Lục U chờ vài giây, anh đi lên trước.
Họ đi cạnh nhau, dáng vẻ rất bình tĩnh, giống như là vợ chồng bình thường đi dạo sau bữa tối.
Nhưng họ đều biết không phải vậy.
Họ xa cách mà xa lạ.
Lục U chăm chú nhìn khung cảnh xa xa, cô nói: “Diệp Bạch, khi trước anh ở bên tôi, là vì nghĩ tôi cần anh, hiện giờ... Anh cũng thấy, không có anh tôi cũng có thể sống rất tốt.”
Diệp Bạch dừng lại, nhìn cô.