Hoắc Minh rời đi, thanh tĩnh hơn nhiều.
Ôn Noãn không biết chuyện xảy ra trong nhà vệ sinh hôm ấy dì Nguyễn biết bao nhiêu, tóm lại sau chuyện đó mỗi lần nói đến Hoắc Minh, trong lời nói luôn lộ ra sự hài lòng đối với anh.
Ôn Noãn hiểu rõ ý định này, dù sao gia thế, vẻ ngoài, EQ của Hoắc Minh đều rất tốt.
Phụ nữ lớn tuổi, rất khó mà không thích anh.
Sau đó, Cố Trường Khanh có đến hai lần.
Ôn Bá Ngôn không gặp hắn, hắn cũng thức thời không xuất hiện nữa.
Bệnh tình Ôn Bá Ngôn ổn định, Ôn Noãn về lại phòng nhạc, sẵn tiện dạy bù cho mấy tiết cô nghỉ.
Hoắc Minh không có liên hệ cô.
Sau khi anh buông xuống những thứ mập mờ không rõ ràng kia, giống như biến mất khỏi thế giới của cô, thế nhưng Ôn Noãn vẫn có thể thấy tin tức của anh.
Anh đang ở thành phố H, thưa kiện thay nhà họ Chu.
Nhà họ Chu là xí nghiệp nổi danh tại thành phố H, phát triển rất lớn, nhưng trước kia không sạch sẽ cho nên có chút phiền phức.
Ước chừng hai tuần sau, Hoắc Minh đã lên trang nhất.
[Diêm Vương chính trị ngành Luật lại tạo nên kỳ tích.]
Ảnh chụp kèm theo là bức ảnh chụp chung của Hoắc Minh và Chu Truyền Nhân – người đứng đầu đương nhiệm của nhà họ Chu.
Hoắc Minh khí phách hăng hái!
Anh lạnh lùng tuấn tú, đứng cùng với nhân vật top năm mươi của giới kinh doanh nhưng khí thế không thua kém chút nào, điều này ngoại trừ năng lực của anh, còn bởi vì có nhà họ Hoắc đứng sau lưng.
Hai nhà Hoắc Chu, chiếm cứ Nam Bắc, cùng sóng vai.
Ôn Noãn nhìn ảnh chụp, trong lòng cô không phải không có cảm giác.
Cô có chút hoài nghi, lần này nhà họ Chu sẽ tổ chức tiệc mừng lớn, nghe nói đã mời rất nhiều nữ minh tinh và các vị tiểu thư danh giá đến, thế nhưng lại chưa thấy bất cứ ảnh chụp nào của Hoắc Minh và người phụ nữ khác truyền ra ngoài.
Đương nhiên, đây chỉ là một chút nghi vấn nhỏ của Ôn Noãn thôi.
Cô sẽ không hỏi anh, bày ra bộ dáng giống như cô rất để ý đến...
Trên thực tế, cũng có một sự cố nhỏ mà Ôn Noãn không biết đến, tất cả những bức ảnh lợi dụng góc máy để chụp, toàn bộ đều bị giữ lại, kể cả bức ảnh do cô nữ minh tinh Mạnh Thanh Dao không biết trời cao đất rộng kia.
Hoắc Minh độc thân, giá trị con người lên đến trăm tỷ.
Chỗ anh đến, nhất định sẽ có nhiều người phụ nữ xum xoe, thậm chí chủ động hiến thân.
Lúc bữa tiệc diễn ra được một nửa.
Sau khi uống vài ly rượu nhẹ, Hoắc Minh tìm cơ hội trốn thoát, để hai vị thư ký ứng phó.
Chu Truyền Nhân rất coi trọng anh.
Ông ấy kêu Chu Mộ Ngôn: "Con mau tiễn anh Hoắc Minh của con đi! Trên xe cũng có thể học thêm vài điều, đừng chỉ biết chơi xe cả ngày, làm mấy thứ vô dụng!"
Chu Mộ Ngôn mặc bộ trang phục quý giá, trông không đàng hoàng.
Chu Truyền Nhân ngại ngùng cười một tiếng: “Mẹ thằng bé qua đời quá sớm, tôi lại bận việc công ty! Để cậu Hoắc Minh chê cười rồi!"
Tất nhiên Hoắc Minh sẽ không so đo với một thằng nhóc.
Anh nhìn Chu Mộ Ngôn.
A! Mặt người dạ thú, tiểu chó săn trẻ tuổi!
Trên mặt, anh vẫn như gió xuân ấm áp: "Cậu Chu dáng vẻ bất phàm, ngày sau ắt làm chuyện lớn."
Ông Chu như mở cờ trong bụng.
Ông ta thích nghe lời này nhất!