Sau đó, khi anh ở một mình với mẹ, bà Khương ôm Tiểu Khương Sanh yêu thích không buông tay, vừa dỗ dành cháu vừa nói với con trai: “Lan Thính, chuyện mình thì quáng, chuyện người thì sáng! Con chỉ nghĩ đến tình cảm của con với Hoắc Kiều, nghĩ liệu con có yêu con bé không, hay con bé có yêu con không… Nhưng tình cảm và hôn nhân của các con, ngay từ đầu Hoắc Kiều không hề có lỗi với con. Cho dù con bé không quên được chuyện của Tống Thanh Thanh, đó chẳng phải là bản chất bình thường của con người sao? Nếu lúc ấy cô ta chết, con và con bé tình cảm thắm thiết, như vậy có vẻ máu lạnh.”
“Chuyện này con cũng nên nhường con bé.”
“Bây giờ các con cũng có con trai lớn như vậy, chỗ thiếu vắng đã bộc lộ ra, hơn một năm, con không ở bên con bé, con bé vẫn kiên trì đến đây ngày đêm chăm sóc! Con còn muốn con bé giống như xưa, sao có thể, hiện giờ con bé không chỉ là một người vợ, còn là một người mẹ, con bé có giận con thì cũng đúng thôi.”
Bà Khương nói xong, hốc mắt ánh lệ.
Bà sinh con trai quá suôn sẻ, từ nhỏ Lan Thính lại cực kỳ xuất sắc, cho nên mới tạo nên tính cách tự tin thái quá của nó, không chịu nhường nhịn con gái một chút nào.
Thật ra bà rất thích Hoắc Kiều, bà cũng là phụ nữ, càng hiểu phụ nữ hơn.
Bà Khương đau lòng, Tiểu Khương Sanh ôm mặt bà nội, hôn một cái thật mạnh.
Còn cười toe toét.
Cậu bé xinh xắn như ánh mặt trời lại cực kỳ đáng yêu… Bà Khương áp lên má Tiểu Khương Sanh, bà nói với Khương Lan Thính: “Cho dù thế nào, con cũng phải cố gắng hơn đi! Lan Thính, hồi đó các con rất thích nhau, cứ từ bỏ như vậy, không cảm thấy đáng tiếc sao? Hơn nữa với cái nết của con, kiếp này chắc cũng chẳng bao giờ gặp được một Hoắc Kiều khác nữa!”
Khương Lan Thính im lặng: “Con biết rồi!”
Sau đó, khi cả nhà ồn ào chào đón Tiểu Khương Sanh, anh bước lên sân thượng châm một điếu thuốc, cúi đầu nhìn điện thoại trên tay, bên trong là lịch sử trò chuyện giữa anh và Hoắc Kiều.
Kể từ sau khi kết hôn, số lần họ nói chuyện chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Ngón tay thon dài của anh kẹp điếu thuốc, từ từ hút hết một điếu, anh gửi tin nhắn Zalo cho Hoắc Kiều [Ông và bố mẹ anh rất nhớ em.]
Nhưng câu sau [Anh đón em sang nhé?], anh vẫn không thể gõ ra.
Anh sợ cô từ chối.
Hoắc Kiều nhắn lại cho anh: [Thay tôi gửi lời chào đến họ!]
Khương Lan Thính suy nghĩ, lại gõ thêm mấy chữ [Anh cũng nhớ em.]
Lần này, cô không trả lời, có lẽ không tin sự chân thành của anh, hay có lẽ lười đáp lại… Thật ra mấy năm nay anh rất bận, vẫn gác lại thỏa thuận ly hôn ở đó, anh cũng không hẳn nhớ cô đến vậy, dường như sống xa nhau với anh lại rất nhẹ nhàng.
Cái chết của Tống Thanh Thanh, đúng thật đã thay đổi tình cảm của anh với Hoắc Kiều.
Nhưng hiện giờ anh nói nhớ cô, đó là sự thật.
Con người chính là sinh vật mâu thuẫn như vậy, một khi mất đi liền sẽ khẩn trương, sẽ liều mạng níu kéo… Cho dù anh vẫn nghĩ họ nên tách ra thì tốt hơn.
Quan hệ yêu xa sẽ lâu dài hơn là ở bên nhau cả ngày lẫn đêm.
Nhưng một giọng nói nói với anh, Hoắc Kiều không nghĩ như vậy, nếu bọn họ tách ra… Cô sẽ bắt đầu một mối quan hệ mới, có lẽ không tái hôn, nhưng cô sẽ yêu đương với một người khác.
Chỉ nghĩ đến thôi đã khiến ánh mắt Khương Lan Thính sâu thẩm.
…
Tám giờ tối, Khương Lan Thính đưa Tiểu Khương Sanh trả về cho Hoắc Kiều.
Nhưng cô lại không ở nhà.
Vú em mở cửa, Khương Lan Thính ôm con trai hỏi: “Hoắc Kiều đâu?”
Vú em bế Tiểu Khương Sanh, ân cần nói: “Cô Hoắc vừa mới trở về đã có rất nhiều bạn bè hẹn gặp cô ấy, à, hôm nay cậu Tôn hẹn cô ấy.”
Cậu Tôn, Tôn Tư Viễn…
Bọn họ quen biết nhau?
Trong lòng Khương Lan Thính không thoải mái, nhưng trên mặt anh không biểu hiện ra ngoài, anh hôn Tiểu Khương Sanh, nhẹ nhàng nói: “Mai bố lại đến.”
Tiểu Khương Sanh buồn ngủ, nằm trên vai vú em, ngáp một cái.
Khương Lan Thính nhìn cậu bé, lại không nỡ.