Việc đã xong.
Trong xe vẫn tối, tiếng thở dần nhẹ đi, mọi thứ dần bình thường trở lại.
Không ai trong hai người họ lên tiếng.
Mặc dù họ đã sinh được một đứa con trai và đã làm việc này nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên họ làm trên ô tô. Cuộc yêu vừa rồi đúng là long trời lở đất, nhưng sau khi xong việc hai người họ đều có chút quyến luyến.
Giọng nói của Hoắc Doãn Tư khàn khàn: “Anh hút một điếu thuốc rồi chúng ta đi!”
An Nhiên ậm ừ.
Cô cũng không muốn làm điều này, nhưng giọng cô nghe như tiếng rên rỉ, giống như một chú mèo con, không giống giám đốc An bình thường chút nào.
Hoắc Doãn Tư nghiêng đầu nhìn cô.
Chiếc cúc áo to bằng hạt gạo nhưng bàn tay đang run rẩy của An Nhiên không thể cài lại được.
Sau khi nhìn cô loay hoay một lúc lâu, anh liền kéo cô sát lại gần.
Những ngón tay thon dài của anh duỗi ra, nhẹ nhàng giúp cô cài cúc áo, khéo léo hơn cô rất nhiều.
An Nhiên không khỏi khen ngợi anh: “Tay anh điêu luyện thật đấy”.
"Vừa rồi không phải em cũng cảm thấy rất thoải mái sao?" Hoắc Doãn Tư dịu dàng mỉm cười. Anh ngồi thẳng dậy, mở cửa sổ ra một chút, châm một điếu thuốc rồi thong thả hút...
Bóng tối bên trong xe khiến bóng dáng anh hiện ra có chiều sâu hơn.
An Nhiên trước đây rất thích vẻ ngoài của anh, nhưng bây giờ cô còn mê đắm nó hơn. Đến nỗi cùng anh làm việc đó mấy lần liền. Nhưng việc này phải để đàn ông chủ động, phụ nữ làm sao có thể mở lời?
Hoắc Doãn Tư để ý đến An Nhiên, anh chỉ hút nửa điếu thuốc rồi liền dập đi.
Anh đứng dậy xuống xe, nghiêng đầu nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Em cứ ngồi phía sau đi! Em chỉnh trang lại đã, đừng để người khác nhận ra”.
Mặt An Nhiên nóng bừng!
Hoắc Doãn Tư ngồi ở ghế lái, anh giơ tay nhìn đồng hồ trước khi khởi động xe, đã gần 9 giờ tối.
Họ lên xe từ trước 8 giờ.
Nói cách khác, họ đã ở trong xe gần một tiếng đồng hồ!
Hồi tưởng lại chuyện ban nãy, Hoắc Doãn Tư có chút luyến tiếc. Nếu không phải địa điểm này không phù hợp, anh sẽ không bao giờ tha cho An Nhiên dễ dàng như vậy... Một người đàn ông ba mươi tuổi làm sao có thể một hai hiệp đã dừng?
Trên đường về không ai nói gì.
Chiếc xe đắt tiền từ từ lái vào biệt thự sáng đèn. Vừa xuống xe, họ đã nhìn thấy cậu con trai yêu quý của mình đang ngồi ở phòng khách với chiếc ghế đẩu nhỏ và Trà Sữa trên tay.
Trà Sữa gục đầu xuống và im lặng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Hi dính đầy nước, cậu bé khóc rất thảm thiết.
Nhìn thấy bố mẹ về, cậu bé càng khóc to hơn: "Dì cắn Trà Sữa. Trà Sữa liệu có bị dại mà chết không? Hu hu hu...!"
An Nhiên:……
Hoắc Doãn Tư ôm chú chó con nhìn hồi lâu, cuối cùng nhìn thấy vết thương trên mông nó. Anh hỏi Lâm Hi: “Dì Tư Ỷ cắn thật à?”
Lâm Hi lau nước mắt và gật đầu trong làn nước mắt.
Hoắc Doãn Tư nhìn An Nhiên: “Cô ấy lợi hại thật!”
Anh cao giọng hỏi người giúp việc cô Lý đâu?
Đúng lúc này, một chiếc ô tô màu trắng chậm rãi chạy tới, là Lâm Bân và Thục Phân, trong xe còn có Lý Tư Ỷ mặt mày ủ rũ.
Lâm Bân hồ hởi nói: "Haizzz, vừa rồi anh tới đây nhìn thấy cô Lý đánh nhau với chó rồi bị cắn. Anh nghĩ vết thương như vậy không thể để lâu nên đã chở cô ấy tới bệnh viện tiêm thuốc!"
"Haizz! Tiêm bảy mũi liền! Cô Lý ban nãy mặt tái mét".
"Chắc sau này cô ấy sẽ không dám đánh nhau với chó nữa!"
…
Lâm Bân nói với vẻ mặt rạng rỡ vui sướng, như thể vừa được mở rộng tầm mắt.
Thục Phân kéo tay Lý Bân.
Thục Phân nhỏ giọng nói: “Dù sao thì người ta cũng là thiên kim đại tiểu thư, là khách quý của An Nhiên. Anh nói chuyện chừng mực một chút, đừng làm em gái anh khó xử”.
Lâm Bân nghe vợ nói, gãi gãi đầu: "Cũng phải!"
Lý Tư Ỷ mấy ngày gần đây mới gặp cú sốc tinh thần.
Hôm nay lại bị chó cắn, phải tiêm bảy mũi phòng dại, cánh tay tiêm xong như muốn phế luôn.
Suy đoán của cô ấy đã chính xác.
An Nhiên chỉnh trang lại rất tốt, nhưng Hoắc Doãn Tư là đàn ông, không tỉ mỉ như vậy.
Cổ áo sơ mi của anh bẻ ra, để lộ làn da hơi ửng đỏ, thậm chí còn có những hạt máu li ti do tắc nghẽn mạch máu... Thoạt nhìn là biết hai người này vừa mới trải qua một trận long trời lở đất.
Lý Tư Ỷ không vui.
Cô ấy kéo cánh tay gần như vô dụng của mình, hét lên: “Tôi đang đau khổ, nhưng hai người lại vui vẻ nhiệt tình quá! Hoắc Doãn Tư, bình thường anh hay ra vẻ đàng hoàng tử tế lắm, vậy mà vừa tìm được cơ hội là đã quấn lấy An Nhiên.. .…”
Hoắc Doãn Tư nhìn cô ấy bằng ánh mắt sâu thẳm.
Anh chưa bao giờ có cảm tình với Lý Tư Ỷ.
Anh nhẹ nhàng nói: “Hay là tôi đưa cô về nhà họ Lý nhé?”
Lý Tư Ỷ sợ hãi, ôm lấy cánh tay, trốn ở sau lưng An Nhiên thì thầm: “Tôi muốn ở lại đây!”
Hoắc Doãn Tư ôm Trà Sữa.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của chú chó con: “Vậy sau này cô đừng chọc giận nó nữa!”
Tuy rằng không nói ra, nhưng An Nhiên có thể nhìn ra, anh rất thương Trà Sữa... Hoắc Doãn Tư là người như vậy, trên mặt không biểu lộ ra tình cảm, nhưng lại hết lòng bảo vệ những thứ mình yêu quý.
Lý Tư Ỷ ghen tị nhìn chằm chằm Trà Sữa.
Hừ, địa vị của cô ấy trong gia đình này không bằng một con chó!
Lúc này Nữu Nữu chạy tới, các cô bé luôn thích những cô gái xinh đẹp. Cô bé thấy bộ quần áo Lý Tư Ỷ mặc rất đẹp, liền khoác tay cô ấy: “Chị hết đau rồi sao!”
Tâm trạng Lý Tư Ỷ lập tức tốt hơn nhiều.
Cô ấy nói: “Vẫn là Nữu Nữu biết thương người!”
Dì Lâm dọn bữa tối rồi gọi mọi người xuống ăn. An Nhiên nhân lúc không ai để ý chạy lên lầu thay quần áo, rửa mặt.
Trong phòng tắm, An Nhiên lau mặt rồi ngước mắt lên.
Mặt người phụ nữ trong gương vẫn còn rất đỏ.
Nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người!
Ngón tay thon gầy của cô bám vào bồn rửa mặt, cảm thấy hai chân mình vẫn còn run rẩy một chút, không chỉ vì mất sức mà còn vì bị Hoắc Doãn Tư bẻ cong quá mức trong xe...
"Em đang nghĩ gì đó?"
Có người tới đứng cạnh cô, không ai khác chính là kẻ chủ mưu gây ra mọi việc, Hoắc Doãn Tư.
Anh ấy đã tiến sát lại gần.
Gần đến mức An Nhiên có thể ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng trên người anh. Nếu ngửi kỹ hơn, còn có thứ mùi đặc biệt sau khi nam nữ hoan lạc. Mùi hương đó xuất hiện trên cơ thể một người đàn ông cao quý như Hoắc Doãn Tư lại có sức hấp dẫn chết người.
An Nhiên thừa nhận, chân cô ngày càng mềm nhũn ra.
Cô muốn rời đi, nhưng tiếc là chân không thể cử động được, chỉ có thể nhẹ nhàng lắc đầu: "Không nghĩ gì cả!"
Hoắc Doãn Tư lại tiến lên một bước, đứng ở phía sau như đang che chở cho cô. Anh hơi nghiêng người về phía trước, áp đôi môi mỏng vào tai cô, nhẹ giọng thì thầm: "Mặt em đỏ quá!"
An Nhiên xấu hổ không nói nên lời.
Lòng bàn tay anh chạm vào chiếc eo thon của cô, vuốt ve nhẹ nhàng qua lại, trầm giọng hỏi: “Vừa rồi em cảm thấy thế nào?”
"Dì Lâm đang gọi chúng ta đi ăn tối".
Giọng nói của An Nhiên đứt quãng, cô muốn chạy trốn, người đàn ông này quá nguy hiểm.
Cô vừa muốn cử động, lòng bàn tay anh đã siết chặt, một tay của anh có thể ôm gần hết vòng eo thon gọn của cô. Cô ngã vào lồng ngực anh, bất lực dựa vào vai anh. An Nhiên sợ mọi người biết nên vội vã nói nhỏ: "Người khác sẽ nhìn thấy đấy".
Hoắc Doãn Tư nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Anh nhìn cô bằng đôi mắt đen sâu thẳm.
An Nhiên khó chịu quay mặt đi, nhưng anh lại không chịu buông cô ra, nhỏ giọng nói với cô: "Tối nay em có muốn tiếp tục không? An Nhiên, anh thấy chưa đủ!"