Lục Khiêm tháo đai an toàn, ông cúi người tháo thay cô ấy, giọng nói rất dịu dàng: “Căn phòng trước kia chúng ta từng sống.”
Vừa lúc phía trước có một chiếc xe chạy tới.
Chiếu đèn pha.
Minh Châu khó chịu đưa tay lên che mắt, cô ấy tựa lưng vào ghế ngồi, ngực hơi phập phồng nhìn rất mê người: “Phòng từng ở sao, sao tôi không nhớ nhỉ?”
Ánh mắt của Lục Khiêm trở nên sâu thẳm.
Ông dựa sát vào cô, sát đến mức ông có thể ngửi được mùi hương của phụ nữ trên người cô.
Mùi thơm cơ thể của phụ nữ cộng thêm mùi nước hoa thơm nức.
Rung động của đàn ông trong cơ thể Lục Khiêm lặng lẽ thức tỉnh…
Giờ khắc này, ông rất muốn ôm cô.
Nhưng Lục Khiêm vẫn đè nén lại.
Ông dán vào bên tai cô, thấp giọng nói: “Em sẽ không quên!” Căn chung cư này, có những hồi ức đẹp nhất của bọn họ, ông không tin cô đã quên!
Minh Châu buông xuôi tay, cô nhìn về phía trước với ánh mắt mông lung.
Cô cười một cái.
Nụ cười hoảng hốt.
Hồi lâu sau, cô lẩm bẩm tự nói: “Nhớ rõ thì còn ý nghĩa gì đâu!”
Cô lặp lại hai lần, giọng điệu như đã sắp khóc.
Trong lòng Lục Khiêm khó chịu, ông xuống xe, mở cửa xe bên phía cô ngồi ra, khom lưng bế ngang cô lên. Cô vẫn chưa hoàn toàn say mèm, vẫn có hơi phản kháng: “Tôi không đi! Tôi không muốn đi vào trong!”
Đêm lạnh như nước.
Lục Khiêm dán sát mặt cô, giọng nói nghẹn không thành tiếng.
“Bây giờ em như thế này, có thể đi đâu được nữa?”
Ông đá cửa xe đóng lại, đi tới thang máy.
Minh Châu uống rượu xong, toàn thân không còn sức lực, cô sợ bị rơi xuống, ôm lấy cổ ông.
Con số màu đỏ trong thang máy dần dần nhích lên trên.
Cô lại bắt đầu mơ mơ màng màng.
Cô ngửi được mùi hương thơm quen thuộc trên cơ thể người đàn ông, dù đã từng đi vào cái thang máy vô số lần nhưng giờ đây lại dường như mới chỉ ngày hôm qua, dường như bọn họ vẫn là đôi tình nhân ngọt ngào năm ấy, tuần nào cũng lén lút đi hẹn hò.
Trong mắt Minh Châu nóng dần lên.
Trong một chốc, cô cảm thấy mình đã cực kỳ say, trong một chốc lại cảm thấy mình đang rất tỉnh táo.
Cô rất đau thống khổ.
Có lẽ chỉ có khi say cô mới dám nhẹ nhàng dựa mặt vào sườn vai ông.
Nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống.
Cô lẩm bẩm gọi một tiếng “chú Lục” nhưng rồi lại cảm thấy xấu hổ, gác đầu trên vai ông, yên lặng rơi lệ.
Trái tim Lục Khiêm như nát tan thành từng mảnh.
Cửa thang máy mở ra, ông lấy chìa khóa ra mở cửa.
Tất cả mọi thứ bên trong vẫn như cũ, cho dù Lục Khiêm không thường tới ở cũng có người thường xuyên tới quét tước.
Lục Khiêm ôm cô vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô nằm trên giường.
Giường rất mềm mại, thân mình cô càng mềm hơn.
Lục Khiêm không nỡ rời đi, ông nửa quỳ bên mép giường, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài xõa trên trán cô ra.
Cô nhắm mắt lại.
Hơi thở ra cũng mang cả vị ngọt.
Đã lâu rồi Lục Khiêm không được ôm cô, đương nhiên ông rất muốn, hơn nữa cơ thể ông cũng không bị tàn phế gì.
“Minh Châu!” Ông nhẹ nhàng gọi tên cô.
Minh Châu từ từ mở to mắt, nhìn thấy gương mặt tuấn tú phóng đại của ông, trắng trẻo nhã nhặn nay lại nhiễm thêm cả tình dục…
Ánh mắt ông trở nên sâu không lường được.
Giây tiếp theo, ông nhẹ nhàng ngậm lấy cô môi.
Dường như cô rất ngạc nhiên, trợn tròn mắt nhìn ông.
Lục Khiêm đã hoàn toàn bị đánh thức, trước khi cô chống cự, ông đã giữ chặt lấy hai cổ tay cô, giơ cao lên đỉnh đầu.
Cả người ông vây chặt lấy cô.
Không thể khống chế, vội vàng hôn lấy cô.
Nụ hôn ướt át, sâu cạn thay đổi, gợi lên hồi ức của cả hai.
Ông và cô đều nhớ rõ bọn họ đã từng hoàn toàn triền miên ở trên cái giường này như thế nào. Lúc ấy cô trong sáng không rành sự đời, thích ghé vào trong lòng ngực ông, nghẹn ngào gọi chú Lục của cô.
Mà lúc này, rõ ràng thân mình đã bị vỗ về chơi đùa.
Thế nhưng cô vẫn không ngăn được nước mắt không ngừng rơi xuống, nhiễm ướt khăn trải giường.
Lục Khiêm ngừng lại.
Ông xoay người nằm sang một bên, nhẹ nhàng kéo cô vào trong lòng ngực.
“Đừng khóc!” Ông nhẹ giọng dỗ dành cô.
Minh Châu giãy giụa không chịu nằm trong lòng ngực ông nhưng Lục Khiêm lại dùng sức vây chặt cô trong lòng ngực mình.
Dáng người ông cao ráo.
Cô bị vây chặt trong lòng ngực ông nhìn có vẻ tinh tế nhỏ xinh.
Cô cứ khóc mãi, nước mắt thấm ướt áo sơ mi mỏng của ông, cũng giống như trước đây.
Lục Khiêm vỗ lưng cô, chờ cô bình tĩnh lại thì kéo chăn lên đắp cho cả hai.
Cô đã bình tĩnh hơn.