Nghĩ đến Hoắc Minh, mắt Ôn Noãn ướt át.
Tuổi của cô nằm ở khoảng giữa con gái và phụ nữ, một khi đã cảm động thì vô cùng động lòng người.
Cố Trường Khanh ngồi đó.
Mấy cô gái kia cứ mở miệng ra là Tổng Giám đốc Cố, vừa cung kính vừa tâng bốc hắn, trong số đó cũng có không ít cô gái xinh đẹp lại biết lấy lòng người khác, nếu như là trước đây có lẽ hắn sẽ sẵn lòng chọn bừa một người rồi chơi cho vui, xong việc thì cho chút lợi ích!
Nhưng bây giờ Cố Trường Khanh chướng mắt với tất cả bọn họ.
Mấy cô gái này ai cũng kém Ôn Noãn.
Cố Trường Khanh cầm ly rượu lên, thỉnh thoảng nhấp một ngụm thưởng thức, anh ta nhìn chằm chằm Ôn Noãn.
Bên kia, Ôn Noãn và Bạch Vi ra trả phần tiền riêng của mình.
Đinh Tranh nhận lấy chẳng thèm khách sáo, giả cười: “Ngại quá Ôn Noãn, gia cảnh nhà cô sa sút rồi mà còn bắt cô trả phần này. Nếu không cứ để mọi người chia đều cho?”
Giọng nói của cô ta không nhỏ, đủ để tất cả mọi người nghe thấy, cô ta muốn khiến Ôn Noãn khó xử.
Ôn Noãn cười nhẹ: “Không cần, tôi vẫn trả được!”
Đinh Tranh đếm tiền, bất ngờ nhìn Ôn Noãn: “Cô trả tiền cho hai người hả? Ôn Noãn, chẳng lẽ cô thật sự muốn đưa ông già của cô tới tham gia họp lớp sao?”
Không đợi Ôn Noãn mở miệng, cô ta che miệng cười duyên: “Xem ra tính chiếm hữu của ông chú này cũng mạnh ghê!”
Cả phòng lặng ngắt như tờ.
Mấy người bạn học cũ đều tỏ vẻ hứng thú với chuyện này.
Trước kia Ôn Noãn là hoa khôi của học viện âm nhạc, gia cảnh tầm trung, không ngờ cũng sẽ lưu lạc đến nông nỗi này. Trước đây lúc thấy bài đăng trên trang web trường, bọn họ còn không tin, nhưng bây giờ là do Đinh Tranh tự mình nói ra…
Vậy chắc chắn là sự thật!
Trong bọn họ có người đồng tình, có người thì cười nhạo, còn có mấy người thể hiện xa cách rõ ràng! Mấy người ban đầu ngồi chung một bàn với Ôn Noãn đã lặng lế muốn đổi chỗ ngồi.
Lòng người nóng lạnh, mỏng manh đến thế!
Ngay cả mấy vị hiệu trưởng của học viện âm nhạc cũng âm thầm cảm thán, con người khi ra ngoài xã hội đã không
còn đơn thuần như lúc còn đang đi học nữa.
Đinh Tranh quan sát không khí trong phòng, cười hài lòng.
Đây là điều mà cô ta muốn!
Ai bảo Ôn Noãn thật tìm một ông già cơ chứ?
Cố Trường Khanh khẽ nhíu mày: Đinh Tranh quá đáng rồi, ai cho cô ta sự tự tin đó, để cô ta cảm thấy cô ta có thể tùy ý bắt nạt Ôn Noãn?
Anh ta đang định đứng dậy, cửa thang máy từ từ mở ra…
Hoắc Minh từ bên trong bước ra.
Cao lớn anh tuấn, khí chất sang quý.
Phòng tiệc ồn ào, bọn họ không tin mình lại có thể thấy Hoắc Minh thật ở ngoài đời.
[Trời ạ! Còn đẹp trai hơn cả trên tạp chí] [Khí chất đó, đôi chân đó, còn có cái mũi cao thẳng kia!]
[.. Hoắc Minh tới nơi này làm gì?]
Hiệu trưởng học viện âm nhạc và Đại học T đã đứng dậy, còn có những phụ huynh học sinh có thân phận cũng đồng loạt đứng dậy chào hỏi Hoắc Minh.
Ở thành phố B, ai có được mối quan hệ với nhà họ Hoắc, kẻ đó sẽ phát tài!
Tuy nói Hoắc Minh vốn lạnh lùng, nhưng lộ mặt nhiều một chút cũng có chỗ lợi, gặp mặt đã có ba phần tình cảm màt
Không ngờ tới, hôm nay Hoắc Minh lại cực kỳ bình dị gần gũi.
Anh khiêm tốn đúng mực, uyển chuyển từ chối mấy điếu thuốc lá đưa qua: “Bạn gái không cho hút!”
Hả!
Bạn gái?
Hoắc Minh nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai ngọc của Ôn Noãn, mỉm cười: “Thật sự không cần khách đâu, tôi cũng giống như mọi người tới đây để ăn cơm! Ôn Noãn không thích tôi hút thuốc.”
Mọi người đều ngây ra!
Lượng tin tức từ lời nói của Hoắc Minh quá lớn.
Ôn Noãn?
Người vừa mới nói là đang đi theo một ông già, thế mà lại là bạn gái của Hoắc Minh!
Phòng tiệc lặng im không tiếng động, một lúc lâu trôi qua cũng không ai thốt nên lời.
Hoắc Minh nở nụ cười mê người, anh điểm danh Cố Trường Khanh: “Trường Khanh, tôi và Ôn Noãn yêu đương,
mấy bạn học ở đây có vẻ rất bất ngời”
Cả người Cố Trường Khanh cứng đờ, anh ta gần như không thể cử động.