Hoắc Tây không nhịn được khẽ nhíu mày.
Phòng ăn xa hoa dưới ánh đèn thuỷ tinh, gương mặt đẹp trai của Trương Sùng Quang không chút cảm xúc, cậu lặp lại lần nữa: “Ngồi xuống! Em ở lại với anh ăn hết bữa này!”
Hoắc Tây chậm rãi ngồi xuống.
Cò cố gượng cười, lại phát hiện có chút khó khăn.
Cuối cùng cô từ bỏ: “Miên Miên đâu?”
Trương Sùng Quang nhấp ly rượu cô đã uống còn gần nửa kia, cậu nhìn rất đẹp trai, hôm nay lại ăn mặc cầu kỳ, mọi cử chỉ tự nhiên thật sự rất đẹp mẳt.
Cậu nhìn chằm chằm vào cái ly, có lẽ là đang nhìn cô qua chiếc ly.
Cậu không để ý nói.
“Con bé Miên Miên chờ em lâu quá, vừa nãy không chịu được đã ngủ mất rồi, lúc tối uống thuốc không nghe lời lắm… vẫn luôn ‘âm ĩ muốn tìm em!”
“…Mấy năm này, em dẩn theo con bé thế này sao?”
“Em rảnh thì chăm sóc con bé, lúc không
rảnh thì đưa con bé cho dì chăm sóc sao?”
Thực ra cậu biết khỏng phải vậy, Miên Miên được chăm sóc rất tốt, Hoắc Tây rất thương cò bé, nếu không sẽ không vì cô bé tìm đến cậu, nhưng cậu nghĩ đến cô đi gặp Bạch Khởi, liền không nhịn được muốn châm chọc cô.
Cậu giống như một con gà trống đá thua, muốn vạch vết thương của mình cho cô xem, sau đó cũng làm cho cô đau cùng, từ đó thăm dò cô còn mấy phần tình cảm với mình.
Hoắc Tây yên lặng một lát: “Tôi lên xem con bé một chút.”
Trương Sùng Quang ngăn cô lại, có điều giọng lần này dịu dàng hơn, giọng cũng không còn mỉa mai và châm chọc.
“Ăn cơm trước nhé!”
Tay Hoắc Tây đang chống ở mép bàn ăn, hơi dừng lại, cuối cùng vẫn ngồi xuống ăn cơm.
Trương Sùng Quang cũng ăn chút ít.
Hai người đều rất yên lặng, Hoắc Tây đột nhiên nghĩ đến câu “Bữa tối cuối cùng” kia, lòng thấy hơi khác lạ nên khẽ cười, cô nhấc mắt nhìn cậu chăm chú.
Ánh mắt của cậu không thể diễn đạt bằng lời.
Yêu và hận đều có, cũng còn sự cô đơn trong những năm qua.
Hoắc Tây bỗng nguyện ý nói với cậu vài câu, vừa uống canh sò vừa nhẹ nhàng hỏi: “Hai năm nay anh có khoẻ không?”
Cô biết năm đầu tiên cậu tìm cô, chờ sau khi cô sinh Miên Miên, cậu liền quay về nước.
Sau đó cô không biết nữa.
Không ai ở trước mặt cô nói về chuyện của cậu.
Hoắc Tây nghĩ dù sao cậu vẫn muốn được yêu thương.
Quá khứ của cậu cũng rất thú vị.
Có lẽ bên cạnh cậu cũng từng có người hay tới lui.
Ánh mắt của Trương Sùng Quang càng sâu hơn, thân thế của cậu nhẹ nhàng dựa vào lưng ghế, im lặng nhìn cô chăm chú, một lát sau cậu khẽ nói: “Em muốn biết sao?”
Cậu đoán ra được cô đang nghĩ gì trong lòng, nhưng không nói rõ.
Mới bắt đầu nói chuyện, lại buồn bực hơn, mãi đến khi cô ăn cơm xong lên lầu, Trương Sùng Quang không ngăn nữa.
Cậu đuổi tất cả người giúp việc đi, trong biệt
thự chỉ còn ba người bọn họ.
Hoắc Tây bước vào phòng ngủ chính để nhìn Miên Miên.
Trong phòng ngủ đặt một chiếc đèn ngủ đầu giường, ánh sáng dịu nhẹ, Miên Miên nằm nghiêng ngủ thật ngon.
Dưới chăn mỏng có thể nhìn thấy dáng người.
Cả người cuộn lại, nhìn thật bé nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo lộ ra ngoài cũng thật đáng yêu.
Hoắc Tây nghiêng người hôn cô bé.
Thật ấm áp.
Miên Miên hơi tỉnh, mở to đôi mắt còn đang mơ màng nhìn Hoắc Tây, sau đó dịu dàng gọi mẹ một tiếng, tay nhỏ còn muốn ôm.
Hoắc Tây ôm cô bé, nhẹ nhàng sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé.
Miên Miên nói nhỏ: “Con thích bố…”
Lòng Hoắc Tây chua xót.
Đang muốn nói gì đó, Miên Miên lại ngủ thiếp đi, hai hàng mi như cây quạt nhỏ khẽ run, nổi bật lên làn da trắng mịn như gốm sứ.
Hoắc Tây lẳng lặng nhìn cô bé.
Con mình sinh, ngắm mãi cũng không chán.
Ngay vào lúc này Trương Sùng Quang bước vào, cậu đứng ngay cửa nhìn thấy một màn này trong phòng ngủ, thực ra sau một khoảng thời gian gặp lại, đây là lần đầu tiên cậu được thấy dáng vẻ mềm yếu của Hoắc Tây.
Không đối chọi gay gắt với cậu.
Cũng không có châm chọc khiêu khích, chỉ dịu dàng nhìn chăm chú vào con của bọn họ.
Trương Sùng Quang nhẹ nhàng kéo cửa ra.
Từ phòng khách đến bên trong phòng ngủ, cách khoảng năm sáu mét nhưng giống như cậu đi hết cuộc đời.
Cậu bước đến sau lưng của cô, nhìn Miên Miên.
Giọng nói cũng dịu dàng, giống như tất cả người bố tốt trên đời này: “Con bé ngủ rồi sao?”
Hoắc Tây hơi cứng lại, đợi khi ý thức lại cô khẽ ừ: “Mới tỉnh lại một chút lại ngủ rồi.”
Trương Sùng Quang gật đầu, sau đó bàn tay của cậu vòng qua eo nhỏ của cô, Hoắc Tây không biết có phải bị ảo giác hay không, cảm giác càng nóng rực hơn.
Thân thể của cô càng căng thẳng hơn so với lúc nãy.
Ánh mắt của Trương Sùng Quang nhìn vào khuôn mặt nhỏ của Miên Miên, lại nói chuyện với
Hoắc Tây: “Anh nói, tối nay là đêm tán hôn của chúng ta.”
Khuya lắm rồi, Hoắc Tây không muốn giày vò với cậu, cũng sợ đánh thức Miên Miên.
Cô nói nhỏ: “Không phải anh mới phẫu thuật sao?”
Trương Sùng Quang đứng sau lưng cô không lên tiếng, nhưng ngón tay thon dài lại thật sự không buông cô ra chút nào. Hoắc Tây bị cậu làm có chút không chịu nối, giọng đứt quãng: “Ra… ra ngoài đã!”
Trương Sùng Quang cười rất dịu dàng.
Rốt cuộc vẫn đến phòng khác, mở cánh cửa ra, cách biệt hoàn toàn với phòng ngủ chính.
Bên kia cửa chính là Miên Miên.
Trong phòng, Hoắc Tây bị Trương Sùng Quang nhẹ nhàng ép người lên vách tường hôn.
Cậu hôn rất giỏi, đang nâng cô cao lên, dường như là ngồi trên đùi cậu, vẫn hôn đến mức Hoắc Tây không chịu nối, cậu mới chậm rãi nghiêng người sang mở nhạc.
Là một bài hát tiếng Anh Hoắc Tây rất thích khi còn học cấp ba.
Ánh đèn mờ ảo, cò ngồi trên đùi của cậu, thực sự rất mập mờ.
Cho dù đã đăng ký kết hôn, nhưng dù sao cũng cách biệt nhiều năm, cô cảm thấy không được tự nhiên lắm.
Thái độ của Trương Sùng Quang lúc nóng lúc lạnh, có lẽ lúc này rất có tâm trạng tán tỉnh cô, đầu ghé vào bên tai cô nói: “Anh rất muốn!”
Không những thế còn bảo cô cảm nhận.
Bình thường da mặt Hoắc Tây dày như thế, vẫn không chịu nối, gương mặt của cô đỏ lên, nhẹ nhàng quay mặt sang chỗ khác.
“Anh mới phẫu thuật, đừng có làm bậy!”
Trương Sùng Quang khẽ cười.
Cậu nhẹ nhàng giữ lấy vòng eo của cô, khiêu vũ với cô, cũng không định nhảy nghiêm túc gì đó, chỉ ôm lấy cô.
Cả người cô chậm rãi ngã vào trong ngực cậu.
Hoắc Tây không có phản kháng, có lẽ trong đêm này, cô cũng không còn sức lực phản kháng.
Cằm của cô dựa vào vai của cậu.
Trương Sùng Quang sẽ thỉnh thoảng hôn cô, ngậm môi cô mấy giây rồi buông ra… Cậu ôm khoảng chừng nửa tiếng, cậu dừng lại, giọng nói khàn khàn.
“Anh từng nói rằng em mặc chiếc váy này rất
xinh đẹp.”
ở trong mắt Trương Sùng Quang, Hoắc Tây rất xinh đẹp, đẹp đến mức giống như một đám lửa.
Rực cháy, có thế dễ dàng thiêu đốt cậu.
Nói xong câu đó, cậu đã không thế nhẫn nhịn nữa, cậu làm phẫu thuật nên không thể sinh hoạt vợ chồng, nhưng cậu thích xem dáng vẻ lún sâu của cô.
Trong phòng khách, Hoắc Tây bị loay hoay đến mức thân thể trở thành một vũng nước.
Cô lại không thể la lên, chỉ cách Miên Miên một cánh cửa.
Khi trời tờ mờ sáng, cô không nhịn được cắn vào vai của cậu, giọng khàn kèm tiếng khóc bên trong: “Đủ rồi mà!”
Trương Sùng Quang ngẩng đầu lên.
Sợi tóc rủ xuống, ấm ướt mồ hôi, ánh mắt hấp dẫn.
Cậu nhìn chằm chằm vào dáng vẻ không chịu nối của cô, khẽ lấm bấm: “Em còn dám bỏ chạy nữa không?”
Hoắc Tây mắng cậu biến thái, cậu không những không tức giận, vẫn rất vui vẻ.
Có phải cậu biến thái nên cô cũng không
dám bỏ chạy nữa không?
Có lẽ chuyện tối hôm qua khiến cậu rất hài lòng, hiếm khi thấy cậu bình thường vào sáng sớm.
Khi Hoắc Tây tỉnh lại, chỉ mình cô nằm trên chiếc giường lớn.
Không có Trương Sùng Quang, cũng không có Miên Miên.
Nhưng dưới lầu truyền đến giọng của con gái, pha lẫn với giọng trầm thấp của Trương Sùng Quang… Hoắc Tây có chút hoảng hốt, cô lẳng lặng lắng nghe một chút.
Cầu thang truyền đến tiếng “thùng thùng”.
Chính là Miên Miên đang đi lên, cửa mở ra liền chạy lại, hôn một cái lên mặt thơm phức của Hoắc Tây: “Bố bảo con gọi mẹ dậy.”
Hoắc Tây cũng hôn cô bé.
Miên Miên cực kỳ hào hứng nói với cô, bố đang làm bữa sáng gì đó, nhìn khuôn mặt nhỏ vô cùng vui vẻ.
Lòng Hoắc Tây như mềm ra, cô bảo Miên Miên đợi một lát.
Sau đó rửa mặt đơn giản, Hoắc Tây dẫn Miên Miên xuống lầu.
Sau ngày tán hôn, Trương Sùng Quang làm bữa sáng kiểu Trung Quốc, rất phong phú, còn đặc biệt nấu cho Miên Miên một bát cháo thịt bò, thịt bò cắt thành từng miếng mỏng, rắc một lớp hành cắt nhỏ lên trên.
Ngửi càng thấy thơm.
Hoắc Tây nhìn hòi lâu, chỉ thấy một bát, liền hỏi: “Của tôi đâu?”
Trương Sùng Quang đang đọc báo.
Nghe thấy vậy, cậu giương mắt nhìn cô, ánh mắt nhìn vào mặt cô chậm rãi nói: “Tối hôm qua anh nói với em về bữa ăn sáng, nhưng em không đáp lại!”
Hoắc Tây rất tức giận.
Tối hôm qua lúc cậu lăn cô qua lại, cũng không nói bữa sáng.
Nhưng ở trước mặt con, có mấy lời khó nói, cô đành phải nhẫn nhịn.
Một chén trứng gà hấp được đưa đến trước mặt cô.
Trên chén của con nhỏ, chính là ngón tay thon dài đẹp mắt của Trương Sùng Quang, giọng điệu của cậu giống như đang dỗ dành Miên Miên vậy: “Em ăn cái này đi! Ngày mai anh làm món kia cho em.”
Hoắc Tây hơi bực bội từ chối: “Tôi ăn món
khác! Trứng gà cho Miên Miên.”
Miên Miên hài lòng húp cháo thịt bò, giọng giòn tan: “Con nguyện ý tặng trứng gà cho mẹ!”
Cô bé suy nghĩ một chút, còn nói: “Con cũng nguyện ý chia sẻ bổ cho mẹ.”
Hoắc Tây:…
Là ai chỉ dạy Miên Miên?
Trương Sùng Quang nghe xong rất thích thú, cậu nhẹ nhàng sờtóc của Miên Miên, ủng hộ hỏi: “Sao Miên Miên muốn chia sẻ bố cho mẹ vậy?”
Sao đứa con gái Miên Miên biết được những thứ kia.
Cô bé rất tự nhiên nói: “Buối tối bố ôm con ngủ, nhưng sau khi tỉnh dậy, mẹ nằm trong ngực của bổ.”
Hoắc Tây suýt chút nữa sặc.
Cô nhìn Trương Sùng Quang, rất bình tĩnh nói: “Chính anh chạy qua bên tôi.”
Hoắc Tây không nói gì.
Cô hiếu rõ, không khí gia đình nhìn có vẻ ấm áp cũng do tâm trạng của Trương Sùng Quang vui vẻ, nếu tâm trạng của cậu không vui hay là nhớ đến Bạch Khởi, cậu lại trở nên lạnh lùng lại châm chọc khó mà gần gũi.
Cô yên lặng ăn xong bữa sáng.
Cô chuẩn bị đến văn phòng luật, liền trao đổi với Trương Sùng Quang: “Hôm nay tôi không có thấm vấn trên toà, tôi có thế mang Miên Miên qua đó!”
Trương Sùng Quang bảo thư ký lui xuống.
Cậu lau miệng: “Không có thấm vấn trên toà, có thế làm việc ở nhà, hoặc đến công ty của anh cũng được! Hoắc Tây, thực ra em không bận rộn đến thế, chỉ là vì né tránh anh thôi đúng không?”
“Không phải!”
Hoắc Tây nhẹ nhàng nói: “Mấy năm qua, chuyện ở văn phòng luật đã chất thành đống.”
Cậu nhìn cô, hồi lâu mới nói: “Em cũng biết em đi vài năm rồi! Hoắc Tây, năm đó em hận anh đến vậy sao, hận đến mức không cần sự nghiệp và gia đình, vì để né tránh anh!”
Cậu chưa bao giờ nhắc lại trước mặt cô, năm đó cậu tìm cô khó khăn biết bao nhiêu, và cũng hết hy vọng.
Cậu nghĩ cô thật sự biết.
Thế nhưng cô lại thờ ơ.
Có thể thấy được, cô quyết tâm muốn chia tay cậu, cả đời không qua lại với nhau.
Bầu không khí chợt căng thẳng.
Hoắc Tây nhẹ nhàng ôm lấy Miên Miên, nói:
“Trương Sùng Quang, chúng ta đừng nói nữa được không?”
Trương Sùng Quang nhìn về phía Miên Miên.
Đôi mắt to của Miên Miên ngấn nước, giống như bị dọa sợ.
Lòng cậu mềm xuống, sờ mặt cô bé: “Một lát con đi làm với bố!”
Hơn nửa ngày, Miên Miên mới leo xuống, trèo lên trên đùi của cậu…
Hoắc Tây thở phào nhẹ nhõm.
Lúc Trương Sùng Quang khởi động xe rời khỏi biệt thự, Hoắc Tây đứng ở cửa tiễn cậu, hay là nói tiễn Miên Miên.
Cô vẫy tay với Miên Miên, sau đó đóng cửa xe.
“Lái xe chậm một chút!”
Trương Sùng Quang cầm tay lái, ánh mắt sáu xa, thực ra vẫn cho rằng Hoắc Tây tránh nói về quá khứ của bọn họ, bề ngoài nhìn có vẻ cậu vẫn đang tìm cớ, nhưng thực ra là Hoắc Tây đang trốn tránh.
Cô đang tránh né lại yêu cậu lần nữa.
Trong lòng cô, hôn nhân của bọn họ bây giờ chính là một cuộc giao dịch, chuyện nam nữ trong phòng cũng kiềm chế, nếu có con cô coi
như không đề cập đến chuyện ly hôn, có lẽ cậu cũng cũng không muốn đụng vào cô.
Vài giây sau, cậu thu hồi ánh mắt, nâng cửa số xe lên.
Chiếc xe màu đen đắt tiền, ở trước mặt cô chậm rãi lái xe rời đi, Hoắc Tây cũng chuẩn bị đến văn phòng luật.
Đúng lúc dì đến làm, nhìn thấy Hoắc Tây liền rất cung kính gọi cô là bà chủ, cũng hỏi cô có về ăn cơm trưa không, còn tối muốn ăn cái gì!
Bà chủ…Bà xã của Trương Sùng Quang!
Lúc này Hoắc Tây mới cảm giác có chút chân thực, sau đó giật mình lo lắng, cô dịu dàng nói: “Dì cứ làm mấy món bình thường anh ấy thích ăn, ngoài ra dì làm thêm một vài món cho trẻ con, cháu sẽ lên lầu lấy tờ giấy cho dì, có nhiều thứ Miên Miên không ăn.”
Hoắc Tây đi lên lầu.
Dì chỉ cảm thấy bà chủ mới xinh đẹp nhã nhặn, nghe nói là thanh mai trúc mã với ông chủ, xuất thân cực kỳ tốt.
Hoắc Tây xuống lầu, ngoài thực đơn của Miên Miên, còn có một tấm thẻ ngân hàng.
Đưa cho dì mua đồ ăn.
Dì cười từ chối: “ông chủ cũng đã sắp xếp! ở quê của bọn tôi đều là đàn ông nuôi gia đình,
không cần đến tiền của phụ nữ, hơn nữa ông Trương rất giàu có, vẻ ngoài đẹp trai, cũng rất quan tâm đến bà chủ và cô chủ, bà chủ thật sự rất có phúc.”
Hoắc Tây cười nhạt một tiếng.
Chút chuyện kia của cô và Trương Sùng Quang không thích hợp để nói rõ cho dì.
Cô mặc áo khoác, xách cặp táp, lái xe rời khỏi biệt thự.
Các dì trong nhà bắt đầu làm việc, quét dọn, chuấn bị đồ ăn, lúc thu dọn ghế sô pha của phòng ngủ chính trên lầu, tối hôm qua chỗ đó làm quá hăng, trong lúc ấy quần áo của Trương Sùng Quang đặt dưới người của Hoắc Tây, nhăn nhúm, còn dính chút vết dơ.
Mặt dì đỏ bừng.
Ông chủ với bà chủ thật là nhiệt tình! Tân hôn của đôi vợ chồng trẻ vẫn thật khác biệt!
Bên kia, Trương Sùng Quang dẫn Miên Miên đến Tây Á.
Thư ký thứ hai đã chuẩn bị sẵn đồ chơi con nít, còn rót một ly sữa cho cô bé.
Miên Miên bập bẹ nói cảm ơn.
Thư ký thứ hai xoa đầu nhỏ của cô bé nói:
“Vẻ ngoài của Miên Miên rất giống với Tống Giám đốc Trương!”
Lời nói quá thân thiết này Trương Sùng Quang không hề để ý, cậu dựa vào lưng ghế nhớ đến bóng dáng của Hoắc Tây khi nãy mới tiễn cậu đi… Cảm giác đó thật sự không tệ!
Cậu không nhịn được nhẹ nhàng mở ngăn kéo ra.
Một cặp nhẩn được đặt bên trong, cậu đặc biệt đặt làm riêng, còn khắc chữ cái viết tắt tên bọn họ…
Cậu nghĩ, tối nay sẽ đeo cho cô!
Có lẽ cô sẽ đồng ý đeo lên vì cậu… và có lẽ, họ cũng nên đi hưởng tuần trăng mật, mối quan hệ này sẽ được xoa dịu chút!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK