An Nhiên tức đến mức dùng nước lạnh vỗ mặt một lúc lâu.
Lúc đi ra ngoài, tài xế và thư lý Nghiêm đều đã tới. Ngoài quần áo thay rửa của Hoắc Doãn Tư ra thì còn có bữa sáng phong phú và đồ chơi của trẻ con.
Thư ký Nghiêm nói: “Chủ tịch Hoắc đã tới thành phố C cùng Tổng giám đốc Ôn rồi, nếu không chắc chắn cũng tới đây thăm Lâm Hi.”
An Nhiên cũng không để bụng.
Lâm Hi chỉ bị cảm sốt thông thường, thật sự không cần làm lố lên.
Hoắc Doãn Tư vào nhà vệ sinh thay quần áo, còn An Nhiên chăm sóc cho Lâm Hi. Thư ký Nghiêm cũng lâu rồi không gặp cô nên nói mấy câu khách sáo, lo lắng về tương lai giùm cô: “Bây giờ nhà họ Tôn khá nóng vội, sau tết Tôn Điềm đã tới nhà họ Hoắc hai ba lần rồi.”
An Nhiên cười thờ ơ: “Chị Nghiêm, cảm ơn chị đã nhọc lòng vì tôi! Nhưng anh ấy cũng phải kết hôn… Tôi và anh ấy có rất nhiều điểm không hợp.”
Thư ký Nghiêm khẽ vỗ đầu: “Thế trước kia hai người toàn là nhìn mặt rồi.”
An Nhiên cũng không phủ nhận chính mình qua loa.
Thư ký Nghiêm thấy thái độ của cả hai đều như vậy, cũng cảm thấy hết hy vọng rồi bèn nói tới chuyện khác: “Nghe nói sự nghiệp của cô khá tốt, chúc mừng nhé.”
An Nhiên rất cảm kích thư ký Nghiêm vẫn luôn giúp đỡ mình.
Cô nghĩ, sau này nhất định phải báo đáp ân tình này.
Lúc hai người đang nói chuyện, Hoắc Doãn Tư đi ra khỏi nhà vệ sinh. Vì là cuộc họp thương mại chính thức nên anh ấy cần phải ăn mặc chỉnh tề, chín chắn và tuấn tú.
Lâm Hi cực kỳ ngưỡng mộ.
Cậu nhóc muốn bố ôm nhưng An Nhiên khẽ vỗ cậu: “Bố phải đi họp, lần sau được không?”
Khi cô thốt ra câu nay, giọng điệu rất dịu dàng, nhất chữ “bố” kia lọt vào tai Hoắc Doãn Tư khiến anh ấy có chút hưởng thụ, như thể cô vẫn là cô gái nhỏ trong vòng tay anh ấy.
Cuối cùng Hoắc Doãn Tư vẫn ôm con trai.
Lúc họ đang định rời đi, cửa phòng bệnh mở ra, người tiến vào chính là hai mẹ con dì Lâm và Lâm Bân.
Họ vừa bước vào đã thấy bên trong một đống người mặc đồ đen. Trước kia Lâm Bân rất sùng bái Hoắc Doãn Tư, em xem cậu ấy chẳng những vừa có tiền vừa có thế, còn đẹp trai nữa, đúng là mục tiêu phấn đấu cả đời của Lâm Bân.
Nhưng thằng ranh này không xứng làm người, lại từ chối em gái hắn.
Lâm Bân nói chuyện chẳng thèm khách sáo, xen lẫn mùi thuốc súng: “Ôi trời, em rể của tôi đã có thời gian tới đây thăm đứa con trai đáng thương của mình rồi à? Lâm Hi bị ốm mấy hôm mà cậu mới biết. Cậu cũng… bận ghê cơ! Cho dù không làm vợ chồng với em gái tôi thì cũng nên chăm lo cho con trai chút chứ! Tiểu Lâm Hi đáng thương quá, nếu bố cháu không lo cho cháu, thì cứ để cậu lo. Sau này để mẹ của Nữu Nữu chăm hai đứa, đỡ cho An Nhiên vừa bận công tác lại phải chăm con trai. Mệt nhọc như vậy chẳng những trở nên xấu xí, già khọm mà còn không tìm được anh chàng nào tử tế.”
Hắn tuôn một tràng, dì Lâm ra sức véo tay hắn.
Dì Lâm cười trừ: “Nó học hành chẳng được mấy năm nên ăn nói khó nghe, cậu Hoắc đừng để bụng.”
Hoắc Doãn Tư vặn cúc áo.
Anh ấy nhìn An Nhiên rồi cười nhạt: “Không sao, con có thể hiểu được! Nhưng nếu An Nhiên thật sự muốn tìm người thì không tiện trông nom cho Lâm Hi. Con có thể chăm sóc cho con trai.”
Nói xong, Hoắc Doãn Tư gật đầu đầy phong độ, rời đi.
Cửa đóng lại, Lâm Bân vung nắm đấm: “Thằng nhãi này có ý gì thế? Thật sự tưởng là An Nhiên của chúng ta không ai cần à? Người giống như em gái của chúng ta, đám đàn ông tranh nhau sứt đầu mẻ trán xin kết hôn đấy.”
Dì Lâm trách cứ: “Ít nói vài câu đi, lúc nào con cũng gây phiền cho An Nhiên.”
Lâm Bân cười trừ rồi lại trêu chọc Lâm Hi: “Cậu nói có đúng không! Mẹ cháu vừa xinh đẹp vừa có năng lực, đúng chứ?”
Lâm Hi bật cười khanh khách.
Dì Lâm hết cách với cậu nhóc chỉ đành thở dài.
Lâm Hi có dì Lâm chăm sóc nên An Nhiên nhẹ nhõm hơn nhiều… Hôm nay cô vốn phải đến công ty, nhưng cố tình kéo tận tới ngày mai. Cả buổi sáng cô đều xem tài liệu, bận rộn với việc kêu gọi đầu tư mới nhất của Cố Thị.
Buổi chiều, cuối cùng cũng nhận được tin tốt.
Tổng giám đốc Hứa của Vĩ Nghiệp có hứng thú với dự án của họ, trong tay ông ta có vốn muốn đầu tư.
An Nhiên lập tức muốn hẹn gặp đối phương.
Thư ký của cô còn rất có năng lực, đã nhanh chóng hẹn xong giúp cô. Trái lại không phải hẹn riêngg mà là ở buổi bán đấu giá vào ngày kia… An Nhiên biết tình huống này khảo nghiệm người ta nhất.
Tặng quà là thứ yếu, quan trọng nhất là có thể trò chuyện hợp gu.
Vị Tổng giám đốc Hứa này đang thử thách cô.
An Nhiên cúp máy, tâm trạng tốt hơn đôi chút. Cô quay đầu nhìn Lâm Hi đã ăn mặc chỉnh tề đang đứng bên cạnh vali, tay còn cầm một con gấu nhỏ, là chú gấu “Phúc Bảo” mà cậu bé thích nhất.
Tiểu Lâm Hi chớp mắt hỏi: “Bố có đến đón con xuất viện không?”
An Nhiên ngồi xổm xuống.
Cô khẽ sờ đầu nhỏ của Lâm Hi: “Bố đang bận việc, có lẽ hôm nay không tới được.”
Lâm Hi cong môi: “Nhưng mẹ cũng phải làm việc, mẹ vẫn ở bên con đấy thôi.
An Nhiên cười khẽ: “Có mẹ ở bên không được à? Thế này đi, khi nào mẹ bận thì để bảo bố chơi với con nhé, được không?”
Lâm Hi miễn cưỡng đồng ý.
Trẻ con tính hay quên, đến khi ngồi lên xe của Lâm Bân thì cậu bé đã quên sạch rồi. Cậu bé tò mò sờ Đông, sờ Tây… Lâm Bân làm mặt quỷ: “Xe của cậu ngầu không? Tuy không so được với siêu xe nhưng có thể ngồi dược bảy người đấy, nhà chúng ta đông người nên xe này là hợp nhất.”
Dì Lâm cũng thầm vui sướng.
Nhưng ngoài miệng bà lại nói: “Miệng lúc nào cũng bô bô, về sau gặp bố của Lâm Hi, con nhớ ngậm miệng lại đấy.”
Lâm Bân bật cười: “Em gái con đẹp như vậy, cũng không thể sốt sắng bám lấy đàn ông được. Mẹ, mẹ cứ yên tâm. Nếu như đàn ông thật lòng với em ấy thì dù lời có khó nghe đến mức nào cũng nhịn được hết. Hơn nữa, những gì con nói đều là sự thật mà.”
An Nhiên khẽ nói: “Em và anh ấy hết hy vọng rồi.”
Lâm Hi cũng tỏ ra đáng thương: “Bố có bạn gái rồi.”
Lâm Bân gãi đầu rồi bắt đầu sửa chữa: “Thế thiệt cho cậu ta thôi.”
An Nhiên đang muốn nói gì đó, di động bỗng đổ chuông, cô vừa nhìn thì thấy là Hoắc Doãn Tư gọi tới.