Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô quay lại nói: "Hoắc Minh, rốt cuộc anh muốn sao hả? Tôi cầu xin anh, với điều kiện của anh thì cả tá cô gái muốn nhào lên, đừng quấy rầy tôi nữa, có được không? Tôi không chơi nổi nữa, cầu anh thả tôi đi!"

Hoắc Minh đẩy cô vào thang máy, đóng lại, ngăn đám người muốn hóng chuyện bên ngoài.

Trong thang máy chỉ có hai người họ.

Ôn Noãn khóc...

Nơi trái tim Hoắc Minh khẽ nhói, anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, nhẹ giọng nói: “Có rất nhiều người muốn ngủ với anh, nhưng anh chỉ muốn ngủ với em mà thôi! Ôn Noãn... Đừng chọc giận anh, anh không biết nếu anh tức giận sẽ gây nên chuyện gì đâu! Dạo gần đây... Khương Duệ không hay quấy rầy em nữa đúng hay không?”

Đôi mắt Ôn Noãn đột nhiên mở to.

Giọng điệu của Hoắc Minh vẫn ôn hòa: “Anh chỉ dùng vài thủ đoạn khiến cậu ta bận đến mức không có thời gian mà thôi. Ôn Noãn, có lẽ sau này cậu ta sẽ bận hơn, hoặc… Gặp phải chút chuyện gì nữa, anh không dám đảm bảo!”

Ôn Noãn tức giận đến run người.

Cô phẫn nộ nhưng bất lực: “Hoắc Minh, anh buộc tôi phải không còn bạn bè, người thân bên cạnh thì anh mới vui vẻ, phải không?”

Hoắc Minh cười lạnh.

"Khương Duệ thì tính là loại bạn nào của em, hả?"

"Suy nghĩ của cậu ta đối với em đã rõ như ban ngày, đến cả người qua đường còn biết!"

……

Ôn Noãn biết Hoắc Minh không phải nói đùa, muốn đạt được thứ gì đó, anh sẽ sẵn sàng nỗ lực, nếu anh nói muốn đối phó Khương Duệ thì chắc chắn là sự thật.

Ôn Noãn không dám mạo hiểm.

Khương Duệ là bạn của cô, đã giúp đỡ cô rất nhiều lần, cô thà xa lánh người bạn này còn hơn làm hại cậu ta.

Nhưng trong lòng cô lại hận!

Rõ ràng cô không làm gì sai, chỉ là vô tình thích một người, hóa ra thích đã trở thành một cái tội, nếu đã như vậy, cô thà rằng chưa bao giờ yêu Hoắc Minh!

Ôn Noãn cụp mắt xuống, cười.

Cô khẽ khàng nói: “Anh không yêu tôi, anh chỉ nhìn món đồ chơi yêu quý của mình bị lấy đi nên thẹn quá hóa giận mà thôi! Hoắc Minh… Tình yêu không phải là chiếm hữu, mà là thành toàn!”

Hoắc Minh vô cảm: "Giống Khương Duệ hay sao?... Muốn mà không lấy được thì sao gọi là thích?"

Ít nhất Hoắc Minh anh sẽ không như vậy.

Anh đã muốn cái gì thì chắc chắn phải có được!

Ôn Noãn không nói gì.

Hoắc Minh tiến lên một bước, đưa tay chạm vào mặt cô, Ôn Noãn quay mặt đi.

……

“Bây giờ đến cả chạm em cũng không cho anh chạm nữa hay sao?”

……

Hoắc Minh buông tay, đứng trước gương vuốt phẳng áo sơ mi, ánh mắt anh trong gương bắt gặp ánh mắt của cô.

Cửa thang máy mở ra.

Khương Duệ đứng bên ngoài, dịu dàng nhìn Ôn Noãn: “Tôi đưa cậu về!”

Thân thể Ôn Noãn hơi cương.

Cô nghĩ tới lời cảnh báo của Hoắc Minh.

Khương Duệ lại nhẹ nhàng ôm vai cô, nhỏ giọng nói: "Sắp khóc rồi! Về đi!"

Ôn Noãn ngơ ngác.

Cô liếc nhìn Khương Duệ rồi ngoan ngoãn lên xe cùng cậu ta.

……

Hừng đông, tiền sảnh khách sạn.

Hoắc Minh đứng dưới ánh đèn mờ nhìn Ôn Noãn lên xe Khương Duệ, cười nhạt.

Ôn Noãn, em không cho anh bước tới!

Vậy thì... anh chỉ còn cách đợi em tự cất bước về phía anh!

……

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK