Người đàn bà chua ngoa đó không khỏi lùi về sau vài bước, cho đến khi cơ thể mập mạp đụng vào tường, bà ta giả vờ dữ tợn nhìn Lục Khiêm: “Người có tiền thì được đánh người sao! Tôi nói sai sao? Nó không phải chính là tạp chủng sao?”
Lục Khiêm từng bước đến gần.
Người phụ nữ đó nuốt nước bọt, vậy mà chồng của bà ta không dám tiến lên kéo.
Giọng nói của Lục Khiêm đè rất thấp: “Tôi nói cho cô biết con bé không phải tạp chủng, bố của cô bé là sinh viên đại học Newton, cậu ấy là thanh niên tuấn tú hiếm có, cậu ấy là liệt sĩ vì sự nghiệp hàng không mà chết thảm, một đứa trẻ như vậy con bé nên được chăm sóc, mà không phải bị người khác gọi là tạp chủng.”
Lục Khiêm hơi nghẹn.
Nói xong thì giơ tay tát người phụ nữ một cái.
Ông chưa từng đánh phụ nữ nhưng hôm nay phá lệ.
Đúng Lục Huân là Lam Tử Mi lén lút sinh ra, là cô ta tính kế Lục Quân.
Nhưng Lục Huân vô tội.
Trên người cô bé chảy dòng máu của Lục Quân, mới tám tuổi đã có thiên phú kinh người giống như Lục Quân.
Lục Khiêm nói xong cũng đánh xong.
Người phụ nữ một lúc lâu còn chưa hoàn hồn, đợi bà ta tỉnh lại thì không còn sự hung dữ ban đầu.
Bà ta che mặt khóc.
Người đàn ông ở bên cạnh bà ta tức giận nói: “Còn có mặt mũi khóc, còn không dẫn súc sinh ở nhà đến xin lỗi con gái người ta! Lỡ như chân té bị thành bệnh gì đó thì cô kêu con trai cô cưới người ta về đi!”
Bà Liễu gào thét: “Lục Huân chúng tôi không gả cho lưu manh.”
Lời nói này rõ ràng bị sai lệch rồi.
Lục Khiêm nghe đến đau đầu, ông hiao cặp vợ chồng này cho thư ký Liễu, bản thân tự đi vào trong phòng bệnh.
Khi đi vào ông không khỏi suy nghĩ.
Thật ra ông đã rất lâu không gặp cô bé rồi, bây giờ gặp đương nhiên tâm trạng phức tạp.
Trong phòng bệnh, chân của Tiểu Lục Huân đang bị treo lên.
Cô bé ngã gãy xương vậy mà không rơi một giọt nước mắt, không khóc không quấy.
Khi Lục Khiêm vào cô bé nhìn ông, môi mấp máy…
Lục Khiêm nhìn đứa bé kia.
Đau đến thế còn không khóc.
Sau đó ông chán nản nghĩ, cô bé không không nói chuyện, có phải cũng không khóc được không?
Ông xòe bàn tay, khẽ sờ đầu cô bé.
Lục Huân nhìn ông chằm chằm.
Thư kí Liễu để vợ mình đối phó với người đàn bà đanh đá kia, bản thân chạy vào thì thấy cảnh hai người đang nhìn nhau.
Anh ta thương Lục Huân.
Anh ta biết dù đứa bé này được họ nhân nuôi, nhưng trong lòng cô bé vẫn luôn muốn Lục Khiêm.
Thư kí Liễu lấy kính xuống, lặng lẽ lau mắt.
Có những người không ai thay thế được.
Khi tỉnh táo lại, anh tay vỗ vai Lục Huân, ho khan: “Gặp chú Lục rồi, sao còn buồn thế?”
Lục Huân vẫn không nói lời nào.
Cô bé dùng ngôn ngữ ký hiệu, dùng động tác tay nói chuyện.
Cũng may vợ chồng thư ký Liễu thương cô bé thật lòng, tình nguyện đi học ngôn ngữ ký hiệu.
Anh ta nhìn Lục Khiêm, nói: “Con bé nói mình rất vui… Phải… Rất vui.”
Cổ họng Lục Khiêm nghẹn ngào.
Ông khẽ gật đầu, cuối cùng lại hơi nhếch nhác, thảo luận về vết thương của cô bé với bác sĩ.
Bác sĩ nhìn phim chụp.
Ông ấy nói: “Tình hình khá phức tạp, nhưng không khó làm.”
Ông ấy mời Lục Khiêm đi qua nói chuyện, Lục Khiêm nhìn Lục Huân, đứa bé đó vẫn nhìn ông chằm chằm.
Lục Khiêm lại sờ đầu cô bé.
Ông và bác sĩ đi đến văn phòng ngoại khoa. Bác sĩ này biết quan hệ của Lục Khiêm với nhà họ Hoắc nên vô cùng chu đáo, mời ông uống trà.
Ánh mắt Lục Khiêm rất sâu.
Bác sĩ ngồi xuống, cân nhắc xong mới cười nói: “Chân không khó chữa! Vết thương lòng mới khó chữa! Tôi nghe nói đứa bé không nói chuyện là do vấn đề tâm lí, tại sao không chữa trị kịp thời?”
Sắc mặt Lục Khiêm lạnh nhạt.
Suy nghĩ của ông ngược dòng về quá khứ, về những chuyện không hề vui vẻ kia.
Cái chết của Lục Quân, sự cố chấp của Lam Tử Mi.
Và sự đau lòng của Minh Châu.
Ông thấp giọng nói: “Thân thế của đứa bé này rất phức tạp, trải qua quá nhiều chuyện, cũng do tôi không làm hết trách nhiệm.”
Quan hệ của người này với nhà họ Hoắc, bác sĩ hiểu rõ.
Vợ cũng bỏ rơi được.
Ông ấy đi đến bàn làm việc viết phương án trị liệu, suy nghĩ rồi nhẹ giọng nói: “Giờ là thời gian điều trị tốt nhất của con bé, lớn thêm chút nữa, muốn nói chuyện thì phải lần nữa luyện tập, đó sẽ là một quá trình vừa dài vừa đau khổ.”
Lục Khiêm gật đầu: “Tôi sẽ nói với con bé.”
Bác sĩ đưa cho Lục Khiêm một tấm danh thiếp: “Đây là bạn thân của thầy tôi, có uy tín trong phương diện này, nhưng thường xuyên ở nước ngoài, nếu cần gọi điện thoại thì cứ báo tên tôi.”
Lục Khiêm nhận lấy rồi nói cảm ơn.
Ông rời khỏi phòng làm việc, cũng không đi vào phòng bệnh luôn.
Hành lang đã yên tĩnh lại.
Ông đi tới cuối hành lang, ở đó có một cánh cửa sổ, gió nóng mùa Hè thổi từ đó vào, thổi hơi nóng vào mặt rất không thoải mái, nhưng Lục Khiêm cần nó giúp mình tỉnh táo.
Buổi chiều, Lục Huân phải làm một phẫu thuật nhỏ.
Lục Khiêm gọi cho Minh Châu, để cô không phải đợi mình.
Ông cảm thấy rất có lỗi, giọng nói cũng bị đè xuống thấp: “Minh Châu, đã nói là ở bên nhau cuối tuần rồi…”
Minh Châu đã thoải mái và bình tĩnh hơn quá khứ rất nhiều.
Cô đang ôm Lục U, cùng bà cụ tước vỏ đậu.