Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

An Nhiên nói xong thì lập tức cầm áo khoác định rời đi.

Cô bước đi rất nhanh, bởi vì không cách nào để ở lại căn phòng này được nữa, nơi này và người ở đây đã khiến cô tan nát cõi lòng, những gì cậu nói bây giờ chắc chắn sẽ xóa sạch mọi điều tốt đẹp trong lòng cô.

Hoắc Doãn Tư lau nước trái cây trên mặt cô.

Từ từ đứng dậy.

Lúc ngón tay của An Nhiên chạm vào tay nắm cửa, một thân thể ấm áp dính vào người cô, tay của cậu cũng bao phủ bàn tay trắng nõn của cô, giọng nói có hơi khàn: “Em giận sao?”

Đứng trước quyền lực tuyệt đối, người phụ nữ này không chịu nổi một đòn.

An Nhiên biết mình giãy dụa cũng không thoát ra được nên cô dứt khoát không giãy dụa nữa, cô chỉ lạnh lùng hỏi: “Tổng Giám đốc Hoắc có ý gì đây? Nếu như Tổng Giám đốc Hoắc thật sự vội vàng như vậy, tôi có thể sắp xếp cho Tổng Giám đốc Hoắc?”

Mặt Hoắc Doãn Tư áp sát vào cô.

Bọn họ thật sự rất gần, gần đến mức họ có thể cảm nhận được hơi ấm của nhau, An Nhiên bị nhốt trong ngực cậu, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được lồng ngực đang đập của người đàn ông.

Một lúc lâu sau, Hoắc Doãn Tư thả lỏng cô ra.

Giọng của cậu lạnh lùng: “Trở thành thư ký của Cố Vân Phàm vài năm, thư ký An thật sự là khéo hiểu lòng người hơn rất nhiều! Nhưng không cần em phải phí tâm!”

“Rất tốt!”

An Nhiên quay người lại nói: “Cơm cũng đã ăn xong rồi, Tổng Giám đốc Hoắc tôi đi được chưa?”

Hoắc Doãn Tư làm một động tác mời.

Môi An Nhiên khẽ run lên, cô nhặt cái cặp đi làm dưới đất lên, mở cửa rồi đi thẳng ra ngoài.

Cô đi vào thang máy và đi xuống tầng một.

Ở cửa thang máy có phòng bảo vệ chung cư, đúng lúc chú ở phòng bảo vệ đang thay ca, sau khi nhìn thấy An Nhiên thì vội vàng đi đến chào hỏi: “Cô An!”

An Nhiên dừng bước.

Bảo vệ từng hút thuốc với Tổng Giám đốc Hoắc rất nhiệt tình: “Cô An, cô đã làm hòa với ngài Hoắc chưa? Ai, sau khi cô rời đi Tổng Giám đốc Hoắc cố ý quay lại hỏi cô, chỉ là cô… chưa bao giờ quay lại! Bây giờ đã quay lại, rất tốt, thật sự rất tốt!”

An Nhiên ngơ ngác nghe.

Một lúc sau, cô bình tĩnh nói: “Chúng tôi không quay lại với nhau!”

Chú bảo vệ há hốc mồm, a… Không quay lại với nhau thì sao cô An lại xuất hiện ở nơi này? Chú ấy định nói gì đó nhưng An Nhiên đã đi ra khỏi tòa nhà.

“Này, bên ngoài trời đang mưa!”

An Nhiên đương nhiên biết ngoài trời đang mưa, hơn nữa ở đây cũng không dễ bắt taxi, thế nhưng cô muốn nhanh chóng rời khỏi đây!

Ba năm trước cô rời đi như thế nào thì bây giờ cũng đi ra ngoài như vậy.

Trời mưa không lớn cũng không nhỏ.

Trời đã tối, ánh đèn chiếu xuống mặt đường xi măng mang lại ánh sáng rực rỡ.

An Nhiên đờ đẫn đi theo theo bên đường.

Mưa khiến áo khoác bên ngoài ướt nhẹp và làm ướt cặp đi làm cô cũng không thèm để ý, cô càng chạy càng nhanh, giày cao gót cọ vào gót chân, chân bị chảy máu nhưng cô cũng không cảm nhận được.

Một chiếc xe Bentley màu trắng từ từ chạy lại gần, dừng lại ở ven đường phía trước.

Cửa xe mở ra, Hoắc Doãn Tư bước xuống xe.

Cậu im lặng nhìn cô một lúc lâu, sau đó bước nhanh đến, khoác áo khoác đen lên vai An Nhiên, giọng nói của cậu có hơi căng thẳng: “Lên xe!”

An Nhiên không nhúc nhích.

Cô chỉ từ từ ngửa mặt lên trời, dưới mái tóc bồng bềnh, khuôn mặt của cô lộ ra vẻ tinh xảo và khéo léo.

Đôi mắt của cô đen kịt.

Cô nhìn vào mắt cậu, nhẹ nhàng nói: “Hoắc Doãn Tư, chúng ta đã chia tay từ lâu rồi! Cho dù tôi có bị mưa xối chết cũng không liên quan gì đến anh, tôi cầu xin anh, anh có thể buông tha cho tôi không? Tôi rất hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình, có thể cầu xin ngài Hoắc giơ cao đánh khẽ một lần không, có thể chừa lại cho tôi một chút chỗ được không?”

Nói xong cô cởi áo khoác xuống, vắt lên tay cậu.

Hoắc Doãn Tư nhìn thẳng vào cô.

Mưa làm mờ mắt nhau.

Mùa đông, những người đã từng yêu nhau, lúc này lại giằng co nhau như nam nữ si tình, không ai muốn thỏa hiệp, cũng không ai muốn chịu thua, lại càng không ai nguyện ý nói một tiếng gặp lại.

Hoắc Doãn Tư đi lên phía trước một bước.

Cậu nhẹ nhàng nắm lấy cằm của cô, đến gần cô, nhẹ nhàng nói một câu lạnh như băng: “Tôi biết em đang nghĩ đến cái gì! Chỉ là tôi bôi nhọ em, em lại cho rằng tôi biến em thành người thứ ba, thế nhưng An Nhiên, lúc trước giữa chúng ta là ai trêu chọc ai, là ai biến tôi trở thành người thứ ba?”

Đôi môi lạnh lùng của cậu áp vào môi cô, ánh mắt cũng lạnh như băng.

“Em có dám nói lúc ở bên cạnh tôi, em chưa từng nghĩ đến Tân Bá Lai một giây nào không?”

An Nhiên không thể nhịn được nữa, muốn tát cho cậu một bạt tai.

Nhưng tay của cô bị cậu bắt được, Hoắc Doãn Tư bắt được cổ tay mảnh khảnh của cô, rõ ràng là gần như vậy, nhưng cậu vẫn dùng hết sức ép cô về phía mình.

Cuối cùng, cậu ôm cô vào trong lòng.

Ngay cả cơn mưa lạnh buốt cũng không chống lại sự nóng bỏng trên người cậu, môi cậu áp vào môi cô, đốt cháy sự nóng bỏng này đến tứ chi của cô, sự bá đạo và nóng rực khiến An Nhiên không thể đứng vững.

Cậu còn bá đạo hơn trước kia, đôi tay dài rộng ôm chặt vòng eo thon nhỏ của cô, để cô sát gần lại mình.

Đây là chuyện quan trọng mà nam nữ trưởng thành đều làm.

Cô dễ dàng cảm ra cậu đang động tình.

“Hoắc Doãn Tư, anh điên rồi!”

An Nhiên dùng hết sức lực để đẩy cậu ra, lúc cô mắng cậu nước mưa rơi vào trong miệng, vừa nhếch nhác vừa đau.

Nhưng những thứ này đều không đáng bằng một phần mười trái tim cô.

Cô lẩm bẩm nói một câu: “Chúng ta chia tay rồi!”

“Tất nhiên là chúng ta chia tay rồi!”

Hoắc Doãn Tư lui về sau một bước, cậu lạnh lùng liếc nhìn cô: “Lên xe! Tôi không muốn em bị bệnh vì tôi, nếu không đến lúc đó tội của tôi lại tăng thêm một bậc.”

Lần này cậu không cho cô một cơ hội nào nữa, nhét cô vào trong xe.

Lên xe, Hoắc Doãn Tư cởi vest ra, điều chỉnh nhiệt độ xuống mức thấp nhất, cuối cùng ném khăn lông cho An Nhiên: “Nếu như em không muốn bị bệnh thì tốt nhất nên cởi cái váy len đó ra đi.”

Anh Nhiên không muốn để ý đến cậu.

Cô khẽ nói: “Nếu như tôi bị bệnh, là do ai gây ra? Hoắc Doãn Tư anh muốn gì có đó, bây giờ cũng đã có bạn gái, anh có thể đừng lảng vảng trước mặt tôi được không?"

Hai tay Hoắc Doãn Tư nắm lấy vô lăng.

An Nhiên đột nhiên nhìn thấy trên cổ tay anh đeo một chiếc đồng hồ, chính là chiếc Patek Philippe mà cô đã lấy lúc trước.

Hoắc Doãn Tư nhìn sang theo ánh mắt của cô.

Cậu yên lặng một lúc, giọng nói đột nhiên nhỏ lại: “An Nhiên, dù em có tin hay không, có một khoảng thời gian tôi đã từng rất hận em!”

“Anh có tư cách gì để hận tôi?”

Hoắc Doãn Tư nở một nụ cười cay đắng, cậu vô thức lấy ra một điếu thuốc rồi châm lên, hút một hơi thật sâu rồi nói: “Năm đầu tiên em rời đi!”

Khi cậu tìm kiếm cô, khi cậu không tìm thấy cô.

Khi cậu muốn buông bỏ, vô tình nhìn bóng lưng một người ở góc đường, cậu tưởng rằng đó là An Nhiên.

Lúc đó là lúc cậu hận cô nhất!

Mấy năm ở Libya, cậu chưa từng hẹn hò với người phụ nữ nào, đến khi quay về thành phố B, cậu tưởng rằng mọi chuyện đã xong cho nên cậu mới chọn Tôn Điềm, cậu không muốn nhưng An Nhiên lại xuất hiện một lần nữa.

Cậu lại hận cô.

Hoắc Doãn Tư ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng phun ra một làn khói xám: "Em đã đi rồi, vì sao còn quay lại?"

An Nhiên cười lạnh: “Thành phố B lớn như vậy, không phải đều thuộc về nhà họ Hoắc! Chỉ cần Tổng Giám đốc Hoắc đồng ý, luôn có thể tránh gặp phải tôi!"

“Em nói đúng!”

Hoắc Doãn Tư liếc nhìn cô một cái, dập tắt điếu thuốc, chuẩn bị đưa cô về công ty.

Đây là yêu cầu của An Nhiên.

Cô nói cô còn có việc, cô nói cậu đến công ty thay quần áo, cậu lập tức theo cô.

Đang định xuất phát, bọn họ đi ngang qua một nhóm bạn nhỏ đang chờ đèn giao thông ở ngã tư phía trước.

Dáng vẻ chỉ khoảng mấy tuổi, lắc như giống như vịt nhỏ, mỗi người cầm một cái ô nhỏ.

Hoắc Doãn Tư yên lặng quan sát.

Sau khi các bạn nhỏ kia đi qua, cậu nhỏ giọng nói: “Nếu như lúc trước… Con của chúng ta cũng sắp đi học mẫu giáo rồi.”

An Nhiên không lên tiếng.

Tâm trạng của cô dần trở nên hỗn loạn, cô cảm thấy mình đã nghĩ sai rồi, vốn cho rằng cô và Hoắc Doãn Tư đều đã bỏ qua, cho dù có gặp lại nhau cũng chỉ gật đầu như người quen cũ, dù sao cũng đã ba năm trôi qua, còn ai quan tâm đến những chuyện trước kia?

Thế nhưng cậu lại giữ cô không tha.

Lâm Hi, sớm muộn gì cũng sẽ bị cậu biết, nếu như anh biết Lâm Hi, thằng bé còn có thể ở lại bên cạnh cô sao?

An Nhiên đột nhiên hạ quyết tâm.

Cô phải xin Tổng Giám đốc Cố trước, nhanh chóng quay về thành phố H, như vậy bọn họ mới có thể cắt đứt hoàn toàn.

Trong xe, im lặng.

Cần gạt nước đung đưa qua lại, An Nhiên thỉnh thoảng lại nhìn Hoắc Doãn Tư, lúc này sắc mặt cậu như một bộ bài pu khơ, hoàn toàn khác với khi nãy.

Cuối cùng, chiếc Bentley màu trắng dừng lại trước tòa nhà của nhà họ Cố.

An Nhiên mở cửa xe: “Cảm ơn Tổng Giám đốc Hoắc đã đưa tôi về!”

Hoắc Doãn Tư chỉ nhẹ nhàng cong môi dưới, cậu nghiêng người đóng cửa xe lại, cuối cùng còn ngước mắt nhìn cô, An Nhiên không muốn nhìn cậu, bước nhanh đi.

Hoắc Doãn Tư đang định lái xe đi.

Cậu lại nhìn thấy có một ít vết máu màu hồng nhạt trên tấm thảm trắng dưới ghế tay lái phụ.

Là An Nhiên.

Cậu im lặng quan sát, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi vào số cô: “Chân của em bị thương sao?”

An Nhiên đứng trước thang máy.

Cô bình tĩnh nói: “Sây sát là chuyện bình thường, cảm ơn Tổng Giám đốc Hoắc đã quan tâm, không có chuyện gì khác thì tôi cúp máy! Hơn nữa, sau này đừng liên lạc với tôi nữa.”

Cô nói một hơi xong, tắt điện thoại, thuận tay cho cậu vào danh sách đen.

Khi quay lại phòng thư ký, cô mới mở cửa ra, chỉ thấy Cố Vân Phàm, sếp của cô ngồi trong đền nhỏ của cô, nhẹ nhàng xoay chiếc ghế văn phòng, giống như ông ta đã đợi cô rất lâu.

Ông ta nhìn dáng vẻ ướt sũng của An Nhiên, khẽ cười: “Doãn Tư đúng là không biết yêu thương phụ nữ mà!”

Không chỉ như vậy, ông ta còn chậc chậc mấy tiếng.

An Nhiên rút khăn giấy trên bàn ra, lau mặt, sau đó lấy một chiếc hộp nhung từ trong cặp làm việc ra đưa cho Lý Tư Ỷ.

Cố Vân Phàm nhận lấy, đứng dậy đi về phía cửa.

Đột nhiên ông ta dừng lại: “Tôi đã nhờ thư ký Lý mua cho cô một bộ quần áo đặt dưới chân bàn, thay ra rồi về, nếu không dì Lâm sẽ lại nhắc cô.”

Môi An Nhiên khẽ động: “Cảm ơn Tổng Giám đốc Cố.”

Cố Vân Phàm chỉ mỉm cười.

An Nhiên còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng Cố Vân Phàm đã ngăn cô lại: "Tan làm trước đi! Tôi còn có hẹn, có chuyện gì thì để ngày mai nói!”

An Nhiên chỉ có thể kìm xuống.

Mặc dù Cố Vân Phàm đối xử tốt với cô, nhưng cô vẫn phải đúng mực, cho dù ông ta có chăm sóc cô tốt thế nào thì cô cũng chỉ là cấp dưới của ông ta mà thôi.

Cô thay đổi sắc mặt: “Tổng Giám đốc Cố vui vẻ!”

Cố Vân Phàm mở cửa, đi ra ngoài, giọng nói lại truyền vào: “An Nhiên, đối với tính tình của cô hiện tại, có đôi khi tôi vừa yêu vừa hận!”

Cô do một tay ông ta tạo ra, có thể nói là hoàn hảo, nhưng quá giống, sau này ông ta giữ bên người,

Cũng rất phức tạp!

Cố Vân Phàm rời đi, An Nhiên lấy quần áo đi tắm rửa thay quần áo khô, ban ngày cô ra ngoài nên buổi tối phải ở lại tăng ca, cô phải trả thời gian và một cái giá rất lớn để cầm được số tiền lương này.

Mãi đến mười một giờ đêm cô mới xong việc.

Khi xuống lầu bắt taxi, đợi khoảng 10 phút, cô không khỏi nghĩ đến việc mua một chiếc xe máy để đi lại.

Nhân tiện, còn có thể đưa Lâm Hi ra ngoài chơi.

Lúc về đến nhà thì trời đã gần sáng, An Nhiên trả tiền xe rồi xuống xe.

Bóng dáng cô chìm trong ánh trăng ở hành lang, nhưng cô không nhận ra có một chiếc Bentley màu trắng đi theo sau cô…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK