“Hoắc Minh, tôi đang đến kỳ kinh nguyệt.”
Hoắc Minh dừng lại, khuôn mặt đỏ bừng, hơi thở rối loạn nhìn cô. Chắc vì không nhịn được nữa, anh ôm Ôn Noãn vào trong ngực rồi cho tay vào kiểm tra…
“Hoắc Minh!”
“Hoắc Minh… Anh là đồ khốn!”
Hoắc Minh buông cô ra.
Anh từ từ trượt xuống ngồi trên ghế, lấy một điếu thuốc ra, châm lửa hút thuốc.
Ôn Noãn mặc áo tắm vào.
Cơ thể của cô vẫn còn run rẩy, không biết là bị trêu hay vì tức giận.
Ngón tay thon dài của Hoắc Minh kẹp điếu thuốc, từ từ hút vào rồi nhả ra.
Một lớp khói nhanh chóng lấp đầy khoảng không giữa họ, nhìn không rõ mặt nhau.
Hoắc Minh phủi khỏi thuốc, mỉm cười.
Anh nói: "Ôn Noãn, tôi vẫn chưa thấy chán! Tôi rất thích cơ thể của em!"
Ôn Noãn nhẹ nhàng mỉm cười.
Sức ảnh hưởng của Kiều An thật ghê gớm, cô ta vừa quay lại, ngay cả giả vờ Hoắc Minh cũng lười.... Trước kia anh có đủ kiên nhẫn để dỗ dành cô, gọi cô là “bé cưng", nhưng bây giờ lại đổi thành ‘tôi thích cơ thể em’!
Đúng là một tên khốn!
Anh chuẩn bị xé bỏ lớp ngụy trang nhã nhặn kia sao?
Đây mới thật sự là Hoắc Minh!
Ôn Noãn rất mệt, không muốn dây dưa với anh, cô nghiêm túc hỏi: “Hiện giờ tôi có thể đi ngủ chưa?”
Hoắc Minh nở nụ cười điển hình của một người đàn ông trưởng thành, một tay kẹp điếu thuốc, tay kia nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt non mịn của cô.
Chơi đủ rồi, anh mới khàn giọng nói: “Đi đi!”
Ôn Noãn biết chỉ trong nửa giờ, quan hệ của họ đã đóng băng.
Cô chẳng quan tâm.
Cô không thể nào điều khiển được một người đàn ông như Hoắc Minh, nếu đã không thể thì cô phải bảo vệ tốt trái tim mình.
Cô chơi với anh cho đến khi anh chán ngấy mới thôi.
Về phần Kiều An cô càng không cần quan tâm, Kiều An là tình nhân cũ của anh, không phải Ôn Noãn!
Đêm nay Ôn Noãn ngủ rất ngon!
Hoắc Minh không về phòng ngủ chính, Ôn Noãn đoán anh lại ngồi trong phòng sách nhớ đến ánh trăng sáng kia, tốt thôi, tránh quay về phòng giày vò cô!
Nhưng trong lòng cô biết rõ, quan hệ này của cô và Hoắc Minh…
Nếu anh không nói kết thúc, bọn họ sẽ không thể kết thúc được!
*
Những ngày tiếp theo, Hoắc Minh trở nên bận rộn.
Anh rất ít khi về nhà ăn cơm, thậm chí có khi còn qua đêm không về.
Ôn Noãn chưa bao giờ gọi điện hỏi thăm anh, bọn họ giống như những người xa lạ sống chung một nhà, những thứ hạnh phúc, ngọt ngào ngày trước không còn chút nào nữa, có lúc Ôn Noãn nghi ngờ liệu họ có khoảng thời gian ngọt ngào như vậy hay không!
Cô không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của anh.
Cô cũng rất bận!
Chuyện của phòng nhạc trên cơ bản đã giải quyết xong, cô và chị Lê liền chọn ngày lành tháng tốt, chờ khai trương.
Hôm nay, Ôn Noãn đi từ phòng nhạc về.
Mới ngồi lên xe đã nhận được điện thoại của Bạch Vi, giọng điệu của Bạch Vi có chút do dự, giống như muốn nói lại thôi.
“Có phải Diêu Tử An lại bắt nạt cậu không?” Ôn Noãn lo lắng cho cô ấy.
Bạch Vi lập tức nổi giận.
Cô ấy nói: "Diêu Tử An đúng là người đàn ông đáng chết, tớ đã từ bỏ anh ta lâu rồi! Ngược lại là cậu, sao cậu không kiểm soát người đàn ông của mình cho tốt...”
Tim Ôn Noãn đập thình thịch.
Cô cười nhẹ: “Có chuyện gì vậy?”
Bạch Vi mất kiên nhẫn, lập tức nói hết mọi chuyện.
“Gần đây Hoắc Minh có nhiều buổi xã giao, Kiều An đều có mặt ở đó! Cái này còn chưa tính, Hoắc Minh đang đi công tác ở Hồng Kông, vậy mà Kiều An cũng đi cùng! Tớ không thể nói rõ được… Ôn Noãn, cậu cứ đọc báo là sẽ hiểu thôi!”
Ôn Noãn nghe mà hoảng hốt.
A…
Thì ra mấy ngày trước Hoắc Minh đi Hồng Kông, cô cũng không biết. Là do quan hệ của bọn họ đã không tốt hay do bận quá, đến một câu anh cũng không nói...
Ôn Noãn nhẹ nhàng mỉm cười.
Cô nói thẳng với Bạch Vi: "Đây là chuyện giữa tớ và anh ấy, anh ấy muốn ở bên ai hoặc muốn làm người thứ ba thì tớ ngăn cản làm gì?"
Bạch Vi nghe xong liền sững sờ.
Một lúc lâu sau cô ấy mới nói: "Mẹ kiếp! Ôn Noãn, cậu giác ngộ rồi!”
Ôn Noãn còn có thể nói đùa: “Là do luật sư Hoắc tự mình dạy ra ấy thôi!”