Bà Cố nói xong, phất tay áo rời đi.
"Cô!"
Vợ Cố Vân Phàm lo lắng đến mức xuống giường đuổi theo, nhưng với tình trạng sức khoẻ hiện tại, cô ta làm sao có thể đuổi kịp?
An Nhiên vẫn đứng đó, đột nhiên nhẹ nhàng nói: "Cố phu nhân, kỳ thực cô không yêu giám đốc Cố!"
Ánh mắt cô liếc nhìn bụng bà Cố.
Bà Cố giật mình, theo bản năng che bụng lại, nghi ngờ An Nhiên đã nhìn thấy gì đó.
An Nhiên chỉ là đoán thôi.
Cố Vân Phàm tuổi đã lớn, cho dù không yêu vợ, ông ta cũng không thể đối với đứa nhỏ này vô tình vô nghĩa như vậy, trừ phi đứa nhỏ này... không phải của ông ta!
Lúc này, vẻ mặt của bà Cố đã nói lên tất cả.
An Nhiên không nói gì, chỉ nhẹ nhàng thở dài rồi rời khỏi phòng bệnh.
Đi đến hành lang, cô bấm số điện thoại gọi cho Cố Vân Phàm. Điện thoại reo mấy lần thì Cố Vân Phàm mới nhấc máy. An Nhiên thông báo: "Giám đốc Cố, phu nhân chủ tịch có lẽ đang đi gặp Tư Ỷ... "
Cố Vân Phàm trầm giọng nói: "Tôi sẽ xử lý!"
Sau khi cúp điện thoại, ông ta lại gọi cho Lý Tư Ỷ nhưng số đã bị chặn.
Cố Vân Phàm cầm chìa khóa xe phóng tới khách sạn của nhà họ Lý.
Khi ông ta đến nơi, Cố phu nhân đã gặp Lý Tư Ỷ. Cố phu nhân ỷ thế làm càn, không đặt một đứa trẻ ranh như Lý Tư Ỷ vào mắt. Bà ta đưa theo đám vệ sĩ đến làm loạn chỗ đó lên, đến cả thư ký của Lý Tư Ỷ định báo cảnh sát cũng bị bọn họ bắt lại.
Cố phu nhân chậm rãi bước đến chỗ Lý Tư Ỷ.
Bà ta nhẹ nhàng nâng cằm cô ấy lên, nhìn cô ấy cười lạnh: "Thật xinh đẹp!"
Lý Tư Ỷ làm bà ta nhớ đến Tuỳ Vân.
Mẹ của Cố Vân Phàm!
Hồi đó chính vì sắc đẹp và khí chất của mình mà Tuỳ Vân đã cướp đi mọi sự chú ý của chồng bà ta. Cho dù sau này Tuỳ Vân phát hiện ra mình bị lừa dối nên đã đoạn tuyệt mối quan hệ này. Có điều chủ tịch Cố vẫn ngày nhớ đêm mong, rất ít khi thân mật với vợ, đến nỗi bà ta không thể nào có con được nữa. Sau đó còn đưa đứa cẩu tạp chủng mà Tuỳ Vân sinh ra về làm giám đốc ở tập đoàn Cố Thị.
Bà ta hận!
Mối hận cả đời của Cố phu nhân được chuyển sang cô gái trẻ xinh đẹp trước mặt, bà ta giơ tay tát Lý Tư Ỷ liền mấy cái, mạnh đến nỗi tai cô ấy ù đi.
Thư ký của Lý Tư Ỷ sợ hãi hét lên.
Nhưng Lý Tư Ỷ lại rất bình tĩnh, cô biết lúc này mình không thể phản kháng. Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Cố phu nhân và đoán ra thân phận của bà ta, cười lạnh nói: “Trong lòng bà đang tức giận, nhưng cũng không nên quật mộ chồng bà ra rồi rải tro lên người tôi chứ ?"
Nét mặt Cố phu nhân cực kỳ khó coi.
Lý Tư Ỷ cười nhẹ: "Bà thật sự đang trút giận cho vợ của Cố Vân Phàm sao? Nếu thực sự yêu thương cô ấy và bà cũng đã sớm biết Cố Vân Phàm là kẻ phong lưu thì tại sao bà lại gả cô ấy cho ông ta? Thật đạo đức giả!"
Cố phu nhân càng tức giận hơn, cao giọng nói: "Dạy cho nó biết thế nào là lễ độ đi, sau đó chụp lại vài bức ảnh đẹp!"
Khi còn trẻ, Cố phu nhân đã trừng phạt hồ ly tinh quyến rũ chồng mình như vậy.
Nghe vậy, một số vệ sĩ tiến tới kéo Lý Tư Ỷ đi.
Lý Tư Ỷ hét lên: "Bà làm cái gì vậy? Đồ mụ phù thủy già, tôi nói cho bà biết, nếu bà dám làm gì tôi, tôi sẽ đào mộ chồng bà lên rồi chôn cùng người khác, cho bà ghen tỵ đến phát điên”.
Cố phu nhân tức giận đến toàn thân run rẩy, sắp xé miệng Lý Tư Ỷ ra.
Cánh cửa văn phòng bị đá mở.
Cố Vân Phàm từ ngoài cửa bước vào, sắc mặt tái nhợt, lạnh lùng nhìn Cố phu nhân.
Hai người họ từ lâu đã đấu đá với nhau.
Bà ta cười lạnh nói: "Cuối cùng cũng mời được cậu tới!"
Cố Vân Phàm nhìn Lý Tư Ỷ khuôn mặt đỏ bừng, sưng tấy, còn cả Cố phu nhân kiêu ngạo kia... Ông ta luôn cảm thấy mình đã đi qua tuổi trẻ bốc đồng, nhưng lúc này ông ta thực sự muốn bất chấp tất cả, phát tiết một phen.
Ông ta chậm rãi đi về phía Cố phu nhân, và khi mọi người mất cảnh giác, ông ta đã giơ tay tát vào mặt trưởng bối của mình.
Chỉ một cái tát, bà Cố đã rụng mất một chiếc răng.
Mái tóc bạc phơ của bà ta xoã ra, trông vô cùng khốn khổ, choáng váng hồi lâu không tỉnh táo lại được.
Một lúc lâu sau, bà ta không thể tin nổi nói: "Thằng súc sinh, mày dám đánh tao? Chẳng lẽ mày không muốn ngồi vững ở Cố Thị nữa sao?"
Cố Vân Phàm xách cổ áo bà ta lên như xách cổ gà, vẻ mặt hung ác Cố phu nhân chưa từng thấy, lạnh lùng nói: "Tôi đã bảo bà đừng động đến cô ấy! Vậy mà bà không chịu nghe! Bà hỏi tôi có dám đánh bà không à, vậy giờ tôi nói cho bà biết, nếu không phải vì mẹ tôi thì giờ tôi đã đánh cho bà thừa sống thiếu chết rồi. Đến lúc đó để xem bà còn dám từ thành phố H chạy tới đây tác oai tác quái không! Mụ già kia, tôi nhịn bà hơi lâu rồi đấy!”
Cố phu nhân chỉ những ngón tay như móng gà về phía Cố Vân Phàm, nhưng bà ta sau cùng không thốt ra được một lời nào.
Cố Vân Phàm ném bà ta sang một bên.
Ông ta nói: "Nếu bà còn dám chạm vào dù chỉ một cọng tóc của cô ấy lần nữa, tôi sẽ khiến nhà họ Cố biến mất khỏi thành phố H! Cố Vân Phàm tôi nói được làm được, bà cứ thử xem!"
Từ đầu đến cuối, Lý Tư Ỷ đều nghe rõ ràng.
Cuối cùng cô cũng đã hiểu rằng người đàn ông này yêu cô, nhưng vậy thì tại sao... Cố Vân Phàm lại kết hôn rồi có con với người khác.
Cô khóc, trái tim cô còn đau hơn cả khuôn mặt.
Cố Vân Phàm chậm rãi đi về phía cô, nhìn vết thương trên mặt cô, bàn tay run run muốn chạm vào cô nhưng lại không dám, hồi lâu sau mới khẽ gọi: "Tư Ỷ!"