Sau một lúc hỗn loạn.
Tần Dụ đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, Lục Khiêm lại vận dụng mối quan hệ của mình để điều cô đến phòng VIP tốt nhất.
Một tầng chỉ có bốn phòng, khá yên tĩnh, thích hợp ở cữ.
Ông cũng đến thăm Tần Dụ.
Lục Khiêm chống nạng nhìn bốn phía rồi nói: “Ở đây rất tốt! Ở cữ chỗ này đi! Mọi việc đều có bác sĩ lo liệu, đứa bé lớn cũng có phòng ở đây. Tiểu Chương, không phải thỉnh thoảng cậu cũng có việc sao, cũng có thể xử lý được!”
Đây thực sự là sắp xếp tốt nhất.
Chương Bách Ngôn không nói nên lời từ chối, đành chân thành cảm ơn Lục Khiêm.
Lục Khiêm nhìn Minh Châu: "Được rồi, ở đây cũng không có việc gì nữa! Chúng ta đến chỗ Thúc Bình xem thử, chắc đã đợi từ lâu rồi!"
Minh Châu rũ mi mắt, nói được.
Bà thấy Tiểu Tần Phấn không tệ bèn cố ý để lại số điện thoại và địa chỉ, bảo đứa bé khi nào được nghỉ thì đến Lục Viên chơi. Tiểu Tần Phấn nhìn Chương Bách Ngôn, không dám dễ dàng đồng ý.
Chương Bách Ngôn sờ đầu cậu: "Đi đi, em đi là được!"
Tiểu Tần Phấn cũng thích Minh Châu nên vui vẻ gật đầu.
Khi Lục Khiêm và Minh Châu rời đi lại không khỏi nhìn họ lần nữa, cuối cùng vẫn rời đi trước... Ra tới bên ngoài, Lục Khiêm hỏi Minh Châu: "Có tiếc nuối không? Người ta cũng mỹ mãn rồi!"
Minh Châu ôm cánh tay ông, dừng một chút rồi nói: "Cũng không gọi là tiếc nuối, có duyên vô phận thì đúng hơn. Cậu ấy rất tốt, có một đứa bé như Tần Dụ ở cùng thì cuộc sống sau này cũng sẽ không tệ lắm. Tiểu Tần Phấn cũng tốt, hiện giờ trong nhà có mấy người cũng coi như náo nhiệt..."
Lục Khiêm lại cười: "Náo nhiệt thì có ích gì? Ngày nào cũng ồn ào! Bà nhìn nhà mình xem, khắp nhà toàn là trẻ con bò tới bò lui. Nếu đám nhóc bên Minh mà tới tham gia nữa thì tôi thấy tôi cũng không có chỗ đặt chân rồi."
Minh Châu liếc ông: "Cứ thỏa mãn đi!"
Lục Khiêm nắm lấy tay bà.
Làm sao ông có thể không hài lòng, có bà bầu bạn hơn nửa cuộc đời, ông vô cùng hài lòng.
…
Trong phòng bệnh chỉ còn lại bốn người bọn họ.
Chương Bách Ngôn nửa ngồi bên giường, khẽ vuốt tóc trên trán vợ, trầm thấp dịu dàng nói: "Vất vả rồi!"
Sắc mặt Tần Dụ hơi tái nhợt.
Nhưng khóe môi cô lại nở nụ cười, cô nói: “Chương Bách Ngôn, ôm đứa bé tới đây cho em xem một chút… Em muốn nhìn thằng bé.”
Chương Bách Ngôn đi tới bế đứa trẻ.
Đứa bé vừa mềm mại vừa nhỏ nhắn, đỏ hỏn, giống như một con khỉ nhỏ xấu xí.
Nhưng Tiểu Tần Phần lại rất tò mò, cứ đi theo sau anh, luôn muốn nhìn xem... Khi Tần Dụ cho Tiểu Chương Vũ bú, cậu mới đỏ mặt quay lưng lại, chạy sang phòng bên cạnh.
Phòng bệnh càng yên tĩnh hơn, Tần Dụ cúi đầu nhìn con trai.
Cô nói với Chương Bách Ngôn: "Nợ người ta ân tình quá lớn, sau này phải trả."
Chương Bách Ngôn “ừ” một tiếng: "Sinh con mà! Dù ân tình có lớn đến đâu cũng đành phải nợ trước."
Anh nhìn cô, cô cũng vậy.
Chương Bách Ngôn nghiêng người hôn cô một cái. Anh không nói gì mà chỉ nhìn cô... Nhưng cô có thể đọc được ý tứ trong mắt anh. Khi cô xuất huyết, anh sợ hãi, anh sợ cô sẽ xảy ra chuyện gì.
Tần Dụ tựa đầu vào cánh tay anh, nhẹ giọng nói: "Em không sao rồi mà! Chương Bách Ngôn, trong bệnh viện sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Chương Bách Ngôn không phản bác cô.
Trong lòng anh biết, nếu hôm nay không có Lục Khiêm thì kết quả sẽ khó lường! Việc sinh con có thể lớn có thể nhỏ, không ai có thể nói chắc chắn được.
Chờ Tần Dụ cho con bú xong, cô mệt mỏi muốn ngủ.
Chương Bách Ngôn đặt em bé xuống, nhẹ giọng nói: "Cố thức một chút, thím giúp việc trong nhà sắp đến rồi. Bà ấy làm món trứng luộc với nhãn, uống vào rồi hẵng ngủ, bồi bổ lại nguyên khí."
Tần Dụ gật đầu.
Sau đó hai vợ chồng đều im lặng một lúc. Cả hai đều không có cha mẹ, phải tự mình lên kế hoạch mọi việc, chính vì vậy mà sự giúp đỡ của Lục Khiêm hôm nay mới quý giá đến vậy. Nó cũng khiến Chương Bách Ngôn biết mình nhất định phải làm lại một lần nữa. Anh không chỉ có một mình mà còn vợ con phải chăm sóc.
Lúc này Tiểu Tần Phấn nhỏ giọng nói: “Bé ị rồi.”
Trong phòng bệnh có một mùi hương khó tả.
Chương Bách Ngôn cười nói với Tần Dụ: "Nhắm mắt nghỉ ngơi một lát đi, anh đi đổi tã cho thằng bé."
Anh đã cố ý học qua nên khi thực hành vô cùng lưu loát.
Tần Dụ lặng lẽ nhìn, vẻ mặt dịu dàng. Lúc này, Tiểu Tần Phấn chạy tới rót nước ấm cho cô, cẩn thận đút cho cô uống... Ánh mắt cậu nhìn cô chòng chọc, có lẽ là do Tần Dụ bỗng chốc đã sinh em bé.
Tiểu Tần Phấn cảm thấy thật thần kỳ.
Bốn người, yên tĩnh và rất ấm áp.
Hạnh phúc mà họ mong ước có lẽ chỉ đơn giản như vậy, có một nơi để chung sống như một gia đình, có một công việc tốt, nuôi dạy con cái mập mạp và khỏe mạnh…
…
Vài ngày sau, Chương Bách Ngôn gặp Lục U trong bệnh viện.
Chắc là cô đến thăm vợ của "Thúc Bình", cô không đi một mình mà còn dắt tay Tiểu Lục Hồi. Đã sắp đến Tết nên Tiểu Lục Hồi ăn mặc rất có không khí vui mừng. Chiếc áo khoác kiểu Anh màu đỏ, chân đi đôi giày nhỏ, tóc xoăn... làn da trắng nõn mềm mại.
Tiểu Lục Hồi thấy Chương Bách Ngôn trước tiên, gọi một tiếng bố.
Chương Bách Ngôn giật mình, ngay sau đó ngồi xổm xuống, mặc cho cô nhóc kia lao tới hôn lên mặt anh một cái... Anh sợ Lục U không được tự nhiên nên ngước mắt lên nhìn cô, nhưng vẻ mặt của Lục U rất cũng ôn hoà.
Chắc hẳn Lục U cũng đã nghe nói Tần Dụ sinh con.
Cô bước tới, nhẹ giọng hỏi: “Bây giờ cô ấy có ổn không?”
Chương Bách Ngôn ôm Tiểu Lục Hồi đứng dậy, ánh mắt anh nhìn Lục U vẫn bồi hồi nhưng được ẩn sâu tận đáy lòng. Anh gật đầu: “Mấy ngày nay khá hơn nhiều rồi! Thay anh nói lời cảm ơn với bố em lần nữa nhé.”
Lục U cười nói: “Ông ấy sợ phiền toái nhất, nói cảm ơn tới cảm ơn lui không ngừng được.”
Chương Bách Ngôn cũng mỉm cười.
Họ đứng ở hành lang bệnh viện, trò chuyện như những người bạn cũ, như thể tất cả quá khứ đã trôi đi theo gió... Cũng đúng, trong lòng đã có người khác, dù lúc đó có chấn động mạnh đến đâu nhìn lại cũng chỉ là cảnh còn người mất! Giống như khi năm đó gặp lại, bọn họ lạnh lùng và tổn thương nhau nhưng thực ra vẫn thích nhau.
hi đã buông bỏ sẽ trở nên bình thản.
Lục U sờ Tiểu Lục Hồi, nói: “Con bé rất nhớ anh! Anh dẫn nó đi chơi nửa ngày đi, buổi chiều tôi sẽ đến đón con bé. Anh yên tâm, tôi đã dặn con bé không được làm phiền Tần Dụ rồi, con bé rất ngoan.”
Chương Bách Ngôn hôn Tiểu Lục Hồi.
Anh thực sự rất nhớ cô bé, sáu tháng nay anh bận rộn ở thành phố C, gần như không đến thăm cô bé được. Hiếm khi cô bé không giận anh, không làm mặt giận với anh.
Anh ôm Tiểu Lục Hồi rời đi.
Lục U vẫn đứng ở chỗ cũ. Một lúc sau, điện thoại di động vang lên, là Diệp Bạch gọi tới.
Đã lâu như vậy, Diệp Bạch vẫn chưa được chuyển lên chính thức.
Anh vẫn chỉ là bố của Tiểu Lục Hồi và Tiểu Lục Ngộ, chỉ có quyền chăm sóc, không có quyền gì khác. Anh trực tiếp hỏi cô: “Sữa bột của Lục Ngộ hết rồi, trong nhà còn không? Không thì anh ra ngoài mua một hộp về."
Lục U nhẹ giọng nói: “Trong tủ bên trái trong phòng bếp còn hai hộp nữa.”
Diệp Bạch “ừ” một tiếng, nói đi tìm.
Nhưng anh vẫn không cúp máy, một lúc sau mới hỏi: “Em đã về thành phố C chưa?”
Lục U đoán được anh đang nghĩ gì, nhưng cô không giải thích, cũng không cần giải thích. Chương Bách Ngôn người ta đã sinh con trai rồi, Diệp Bạch còn loay hoay chuyện quá khứ. Năm đó hai người bọn họ tan vỡ không chỉ vì hiểu lầm một cái ôm…
Nghĩ đến đây, Lục U lại cảm thấy phản cảm với anh: “Tôi muốn đi đâu là quyền tự do của tôi, không cần báo cáo với anh nhỉ!”
Diệp Bạch dừng một chút: "Đúng! Không cần báo cáo! Anh chỉ hỏi thế thôi!"
Anh còn nói: “Không nói nữa, anh đang pha sữa bột cho con trai.”